Khúc Ước Nguyện

Chương 36: “đừng bao giờ trốn anh nữa.”

Editor: Yuu
Khi khuôn mặt của Phó Doanh Xuyên xuất hiện ở bên cạnh thang máy, đầu óc Tô Diệu Ngôn hoàn toàn trống rỗng.

Cho đến khi người đàn ông hoàn toàn bước vào bên trong mà không có bất cứ sự ngăn cản nào.

Cô căng thẳng siết chặt điện thoại, vô thức đưa hai tay ra sau lưng, cúi đầu che đi gò má nóng rực cùng với nhịp tim không nghe lời.

Cửa thang máy đóng lại.

Số 24 màu đỏ ngay phía trên từ từ giảm xuống một cách có trật tự, bầu không khí trong không gian nhỏ bé như được thoát dần ra bên ngoài khi xuống những tầng thấp hơn, chỉ còn lại áp suất thấp nặng nề.

“Em…”

“Anh…”

Hai người đồng thời mở miệng.

Tô Diệu Ngôn sửng sốt, lập tức nói: “Anh nói trước đi.”

“…”

Phó Doanh Xuyên cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.

Thật ra, thái độ của cô đối với anh sau khi gặp lại hoàn toàn bình thường, nhưng anh lại cảm thấy bất mãn với chuyện này một cách khó hiểu, luôn cảm thấy giữa anh và cô không thể sinh ra sự xa lạ được. Nhưng đối với cô mà nói, thân phận của anh nhiều nhất cũng chỉ là anh trai của bạn tốt, nên thân quen ở chỗ nào chứ?

Phó Doanh Xuyên không hiểu được chính mình.

Nhưng chính khoảnh khắc đó, khi anh nhìn thấy cô ở lối vào của quán bar ngày hôm đó, mối quan hệ ngắn ngủi bốn năm trước lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu anh, cảm giác giống như anh chưa từng rời đi quá lâu như vậy.

“Em…”

Đôi môi của người đàn ông hé mở, khi anh lấy hết sức để mở miệng thì đột nhiên một tiếng rầm vang lên, thang máy lắc lư.

Hai người dường như cảm nhận được điều đó, lại như không tin tưởng lắm, đồng thời quay sang nhìn vào mắt nhau để xác nhận câu trả lời… Lúc này, lại nghe thấy một tiếng rầm lớn nữa, thang máy lắc lên xuống, hoàn toàn dừng lại.

Dừng ở tầng 17.

Nhịp tim của Tô Diệu Ngôn cũng ngừng đập, Phó Doanh Xuyên thấy cô không nói gì liền nhấn nút khẩn cấp, trong thang máy vang lên những tiếng sóng điện tút tút.

“Thang máy gặp trục trặc.” Phó Doanh Xuyên nói: “Hãy lập tức gọi cứu hộ đến.”

Bên kia vang lên những tiếng trấn an đứt quãng, nhân viên công tác đảm bảo rằng đội cứu hộ sẽ nhanh chóng giải cứu bọn họ, nhưng tín hiệu xấu khiến câu nói càng trở nên kỳ lạ và u ám hơn. Hơn nữa trong quá trình nói chuyện, đèn trong thang máy lần lượt phát nổ, chỉ còn lại một cái duy nhất chiếu sáng.

Sau lưng Tô Diệu Ngôn chảy từng tầng mồ hôi lạnh.

“Không sao đâu.” Phó Doanh Xuyên nghiêng đầu nói: “Rất nhanh sẽ có người tới giải cứu thôi.”

Trong bóng tối mờ mịt, hình dáng người đàn ông dần trở nên mờ ảo.

Tô Diệu Ngôn không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, cô cảm thấy sắc mặt Phó Doanh Xuyên tái nhợt đi, hơn nữa môi anh khi nói chuyện cũng mím chặt, như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.

Cô hơi tiến về phía trước một chút mà anh đã phản ứng rất nhanh!

Cả người đập vào thành thang máy, một tay nắm chặt lấy tay vịn, trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên gân xanh rõ ràng.

“Anh Phó, anh, anh làm sao vậy?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Phó Doanh Xuyên nhắm mắt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại cố mở to mắt ra, lạnh lùng nói: “Không sao.”

Nhìn anh có chỗ nào giống không sao chứ?

Tô Diệu Ngôn lại thận trọng tiến lên vài bước, khoảng cách càng lúc càng gần khiến cô có thể nhìn thấy rõ mồ hôi đang chảy từ trên trán anh xuống, dừng lại trên thái dương. Chỉ vài giây ngắn ngủi, đôi môi anh hoàn toàn không còn chút sắc tố nào, trắng bệch giống hệt khuôn mặt anh.

“Anh Phó.” Cô bước tới bên cạnh anh: “Anh thấy không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho em biết đi.”

Người đàn ông nhắm chặt hai mắt không nói lời nào, ý muốn chịu đựng.

Tô Diệu Ngôn thật sự sợ, nhưng sự sợ hãi khác hẳn nỗi sợ khi thang máy dừng lại.

Cô chưa từng nhìn thấy Phó Doanh Xuyên trong bộ dạng như thế này. Trong mắt cô, anh vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức giống như một cỗ máy chính xác không bao giờ xảy ra vấn đề nào.


“Anh, những chuyện anh vừa nói đã xảy ra rất lâu rồi.” Cô căng não biện minh cho mình.

Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói: “Cho nên, điều đó có nghĩa là em có thể quên hết đi sao?”

“…”

Sự im lặng bao trùm trong thang máy, phía trên thỉnh thoảng vang lên những tiếng nói chuyện của nhân viên cứu hộ, nhưng không rõ ràng.

Tô Diệu Ngôn không dám trắng trợn nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người. Cô sợ nếu cô nhắc nhở anh, anh sẽ buông tay ra. Ngay cả một chút thân mật nhỏ như vậy nhưng đối với cô cũng đã là quá đủ.

Mà những điều anh vừa nói, mặc dù cô đã cố tình không nhớ tới trong những năm qua, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, cô vẫn nhớ rõ từng chuyện, thậm chí ngay cả anh có quên, cô cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.

“Anh nói như vậy, em…”

Rầm!

Thang máy đột ngột rơi xuống.

Tô Diệu Ngôn sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại lao vào trong lòng Phó Doanh Xuyên, mà Phó Doanh Xuyên cũng ôm lấy cô một cách tự nhiên, thậm chí còn dùng cái tay còn lại của mình ôm lấy cô. Anh biết thật ra cô rất sợ, chỉ là cô phải cố gắng tỏ mạnh mẽ vì anh.

Chỉ vì anh…


Nhưng lời này dù nghe thế nào cô cũng thấy kỳ lạ, còn chưa kịp hỏi, người đàn ông đã nắm chặt lấy tay cô rồi kéo xuống, khàn giọng nói: “Kéo ở đây là nó sẽ được cởi ra.”

***

Phó Doanh Xuyên và Tô Diệu Ngôn đã được giải cứu thành công.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khang Tuyền và Phan Tiểu Bảo luôn túc trực phía sau các nhân viên công tác, lo lắng không thôi. Nhưng sau khi có người thực sự tiến tới, cả hai lại chết lặng.

Họ chỉ nhìn thấy quần áo của Phó Doanh Xuyên xộc xệch, ba chiếc cúc trên áo sơ mi bị cởi ra. Càng không thể tưởng tượng hơn chính là, cà vạt của anh lại nằm trong tay Tô Diệu Ngôn… Bọn họ đã làm gì trong thang máy? Cởi cà vạt là phương pháp an ủi kiểu mới sao?

Khang Tuyền và Phan Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, không dám hỏi gì.

Nhưng nhân viên công tác lại rất thẳng thắn, hỏi bọn họ: “Cô gái, cô rất sợ hãi sao? Để bạn trai của cô an ủi một chút đi.”

“Không, không phải. Chúng tôi là…”

Cô xua tay, chiếc cà vạt trong tay lắc lư theo khiến cô lập tức đỏ mặt.

Phó Doanh Xuyên thấy vậy, cúi đầu cười, sau đó kéo cô lại bên cạnh mình, nói: “Đừng trì hoãn công việc của mọi người nữa.”

Sau đó, Thiệu Nam đến cùng với bác sĩ.

Xảy ra chuyện như vậy, Khang Tuyền đề nghị đêm nay ở lại Bốn Mùa, qua một đêm mới xuất phát sau.

Bác sĩ cũng kiểm tra sức khỏe cho Tô Diệu Ngôn, mọi thứ đều bình thường. Nhưng khi đến lượt Phó Doanh Xuyên, anh lại nói “Không cần”, không phải kiểm tra gì cả.

Nhân lúc Khang Tuyền và Phó Doanh Xuyên đang nói chuyện, Tô Diệu Ngôn đã hỏi thăm bác sĩ những triệu chứng lúc ở trong thang máy của Phó Doanh Xuyên là như thế nào?

Bác sĩ cân nhắc rồi trả lời: “Đó có thể là rối loạn tâm lý hoặc phản ứng do căng thẳng.”

“Là sao ạ?”

“Ví dụ như chứng sợ không gian hẹp.” Bác sĩ giải thích thêm: “Một số người có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà sinh ra tâm lý đặc biệt sợ hãi khi bị nhốt lại trong không gian nhỏ hẹp, thậm chí còn xuất hiện ảo giác trong những trường hợp nghiêm trọng.”

Tô Diệu Ngôn vô cùng lo lắng.

Lăn lộn đến gần 10 giờ, mọi việc mới hoàn toàn kết thúc.

Tô Diệu Ngôn chuẩn bị cùng Phan Tiểu Bảo quay về khách sạn của đoàn làm phim. Trước khi đi, Phó Doanh Xuyên gọi cô lại.

“Còn có chuyện gì sao ạ?”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô, lại quét quanh một vòng liền nhìn thấy ánh mắt tò mò của Phan Tiểu Bảo và Khang Tuyền. Anh nói: “Vào trong phòng nói.”

“…”

Hai người tiến vào trong phòng.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Phó Doanh Xuyên vừa bước vào liền hỏi: “Khi nào quay xong?”

Giọng điệu có thể so với lãnh đạo cộng thêm phụ huynh.

Tô Diệu Ngôn bí mật bĩu môi, thành thật trả lời: “Ngày kia ạ.”

“Kết thúc thì gọi điện cho anh.” Anh thấy cô định phản bác liền bổ sung: “Anh sẽ bảo tài xế tới đón em trở về. Hoặc nếu em chê nóng thì cứ ngồi xe buýt.”

“…”

Anh mới là người không chê nóng, mùa hè nóng bức còn mặc áo vest.

“Ồ.” Cô cúi đầu che đi nụ cười nhẹ nơi khóe miệng: “Vậy thì em đi đây.”

Phó Doanh Xuyên gật đầu, trước khi cô mở cửa còn nói thêm một câu: “Đừng bao giờ trốn anh nữa.”

***

Trên đường về, Tô Diệu Ngôn như đang đi trên cây kẹo bông gòn.

Phan Tiểu Bảo nói không ngừng, nhưng một chữ cô cũng không nghe vào, trong đầu tràn ngập câu cuối cùng anh vừa mới nói —— Anh không ghét việc cô tới gần anh, đúng không?

“Này, anh nghĩ em nên xem điện thoại đi.” Phan Tiểu Bảo đột nhiên nói: “Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Em mất liên lạc cả tối nay rồi đó.”

Những lời này thực sự nhắc Tô Diệu Ngôn nhớ ra một chuyện.

Cô lấy điện thoại và mở nó ra, có ba cuộc gọi nhỡ từ Mạnh Nguyễn, còn có một danh sách tin nhắn dài trên Wechat.

Có một tin nhắn mà cô phải trả lời ngay bây giờ.

Hít một hơi thật sâu, Tô Diệu Ngôn mang theo biểu cảm của một tráng sĩ sắp chết mà nhấp vào hộp thoại Wechat.

Cách đây vài giờ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

— [Tớ hỏi cậu chuyện này, tớ cũng chỉ là vừa nghe thấy có người nhắc tới nên mới muốn hỏi một chút. Anh cậu và Sầm San vẫn còn qua lại chứ?]

10 phút sau, Nhuyễn ái phi trả lời tin nhắn cô vừa mới gửi.

— [Sao cậu lại hỏi chuyện này? Cậu đã gặp Sầm San sao?]

— [Đừng để ý đến chị ta]

— [Cái gì mà anh tớ với Sầm San còn qua lại không? Hai người bọn họ qua lại lúc nào vậy?]

……

“Em bị sao vậy? What?”

Phan Tiểu Bảo nhìn đôi mắt của Tô Diệu Ngôn hốt hoảng trong chốc lát, sau đó sáng rực như ánh đèn flash, sau đó lại ảm đạm giống như hồ nước phẳng lặng… Anh ta thật sự sợ sau này cô nhóc này mà đi diễn sẽ bị ma nhập.

“Anh véo em một cái đi.”

“Hả? Em nói cái gì… Ai ui da! Mẹ nó! Em véo anh làm gì!”

Tô Diệu Ngôn ngây ngô mỉm cười: “Anh rất đau đúng không?”

“…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Đau là được rồi.”

Không đau thì sao có thể là sự thật chứ.