Khúc Ước Nguyện

Chương 29: “anh phó.”

Editor: Yuu
Tô Diệu Ngôn xin Lưu Vân Khiết nghỉ nửa ngày, sau đó chạy tới bệnh viện.

Khi cô chạy gần đến phòng bệnh, bác sĩ Vương chủ trị vừa lúc mở cửa ra, gặp gỡ Tô Diệu Ngôn.

Khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ Vương, trái tim cô gần như lạnh đi.

“Từ từ rồi đưa cô ấy về nhà.” Bác sĩ Vương cúi đầu, thở dài: “Có nguyện vọng gì thì cố gắng thỏa mãn, ở bên cô ấy nhiều hơn.”

***

Hoàng hôn lại tới.

Tô Diệu Ngôn rời khỏi bệnh viện, đứng ở cổng lớn nhìn xe cộ tấp nập trước mặt, nhất thời không biết phải đi về hướng nào.

—— “Diệu Diệu, chị có thể đón nhận cái chết, không sợ.”

—— “Chị cũng đã từng này tuổi rồi, chơi cũng chơi rồi, nháo cũng nháo rồi, đáng giá.”

—— “Chỉ là, người rời đi mang theo những luyến tiếc thật quá khó chịu. Chị sợ đến lúc chị tới một thế giới khác vẫn không tìm được anh ấy, chị sợ rằng bọn chị sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.”

……

Những người đi đường vội vã lướt qua người cô, có người bình thản, có người nôn nóng, có người bực bội, có người lại trống rỗng, nhưng không ai dừng bước lại, bọn họ đều có mục đích hướng tới.

Mà đích đến không phải giao điểm.

Cô lang thang một cách vô định, bất tri bất giác đi tới một con phố văn hóa và thương mại, quy mô không lớn, nhìn thoáng một cái cũng có thể nhìn thấy được cả dãy phố, thậm chí hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn một số cửa hàng đang mở cửa.

Nhìn kỹ bảng thông báo, thì ra phố văn hóa đang cải tạo, tất cả các cửa hàng đều phải đóng cửa trong một tháng.

Tô Diệu Ngôn bước vào bên trong, chỉ dừng bước chân lại trước một cửa hàng chuyên bán bút máy.

—— [Một cây bút máy không bỏ lỡ bất cứ câu chuyện nào]

Cô nhìn chằm chằm vào biển một lúc lâu, cuối cùng bước lên bậc thang, đẩy cửa ra vào của cửa hàng.

Chuông gió trên cửa phát ra những tiếng leng keng, mùi của đàn hương không quá rõ ràng lưu lại trong cửa hàng nhỏ, đan xen cùng với mùi gỗ của các ngăn tủ đựng rất nhiều kiểu dáng bút máy. Trước mỗi cây bút đều có một tấm card riêng, ghi lại “cuộc đời” của cây bút máy.

“Hoan nghênh quý khách.”

Ông chủ ngóc đầu lên từ sau tủ quầy, là một ông chú già với mái tóc rối bù và cặp kính gọng đen dày, thoạt nhìn có chút lôi thôi và hài hước.

“Muốn xem bút máy sao? Luyện chữ à?” Ông chủ hỏi.

Tô Diệu Ngôn mím môi, nắm chặt quai túi đi tới trước tủ kính, khom lưng nhìn bút máy. Ông chủ lại nói: “Mấy cái bên này trông hơi hào nhoáng chút, nếu để luyện chữ thì tới bên này mà xem.”

“Không phải ạ.” Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn ông chủ, như thể phải lấy tất cả can đảm mới dám nói ra hai chữ này: “Để tặng ạ.”

Ông chủ sửng sốt một chút: “Để tặng sao. Vậy thì… Ngân sách khoảng bao nhiêu?”

Tô Diệu Ngôn không trả lời.

Cô gái đứng ở đó, gương mặt xinh xắn lộ ra chút bối rối. Một phần ánh sáng trắng phản xạ từ tủ kính chiếu tới mặt cô gái, nhưng vẫn không thể thắng nổi ánh sáng trong veo trong mắt cô gái.

“Hiểu rồi.” Ông chủ vỗ vỗ tay, đi ra khỏi quầy: “Cháu đi với chú tới đây xem đi.”

Tô Diệu Ngôn có chút do dự, nhưng cô vẫn đi theo.

Ông chủ lấy cho cô xem rất nhiều cây bút máy, chúng đều có hình dáng, màu sắc khác nhau, chất liệu cũng khác nhau, nhưng mỗi cây bút đều có đặc điểm riêng.

“Cháu nhìn cái này xem, nó được gọi là ‘Sao trời’.”

Nghe nói, người thợ làm ra chiếc bút máy này đã từng gặp một vị đại sự đức cao vọng trọng, đại sự đã kể cho ông ấy nghe về một người thợ thủ công mù chế tạo ra đồ sắt.

Người thợ thủ công đã hỏi đại sư rằng, người mù đó đã làm việc như thế nào?


Cánh tay của cô ấy khẽ run lên, bàn tay hầu hết thời gian đều chỉ cầm bút vẽ và kéo, tỉ mỉ tạo ra những bộ quần áo…

Trong lòng có chút chua xót.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Diệu Ngôn cố gắng kiềm chế, cầm lấy cốc nước chạm nhẹ với đối phương: “Kỳ khai đắc thắng.”

“Kỳ khai đắc thắng!” Mạnh Nguyễn cũng tham gia.

Cộp!

Ba chiếc cốc giấy phát ra tiếng động nhẹ.

Nhiều năm sau, Tô Diệu Ngôn thường tự hỏi điều gì đã khiến cô cắn răng trụ lại trong giới giải trí lâu như vậy?

Có lẽ là nhờ câu nói này.

***

Lại một tuần nữa trôi qua, Tô Diệu Ngôn tới cửa hàng lấy bút máy.

Ngày hôm đó sau khi trả tiền, ông chủ đã hỏi cô có muốn biến chiếc bút máy này thành một thứ độc nhất vô nhị không? Ông ấy có thể khắc một chữ trên đầu nắp bút.

Đây không phải một công việc đòi hỏi kỹ thuật, ông chủ nói cũng rất nhẹ nhàng.

Lúc này, Tô Diệu Ngôn nhìn chữ “Xuyên” trên nắp bút, vô cùng hài lòng.

“Cô gái, cháu định tặng cây bút này cho ai vậy?” Ông chủ tò mò.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Diệu Ngôn cẩn thận cất cây bút máy đi, đôi mắt cáo nhỏ quyến rũ hơi nhếch lên, tràn đầy năng lượng, trả lời: “Người cháu thích ạ.”

“Ồ.” Ông chủ cũng mỉm cười: “Chàng trai nào may mắn như vậy chứ? Có thể có một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu như này.”

Tô Diệu Ngôn mím môi, khẽ nói: “Cháu không phải bạn gái anh ấy ạ.”

Ông chủ cũng là người đã từng trải, nhìn thấy đôi má cùng với vành tai ửng hồng của cô gái, bộ dạng thẹn thùng mang theo chút hy vọng vô cùng ngọt ngào, sớm đã chiến thắng trước ngàn lời âu yếm.

“Vậy chúc cháu thành công.” Ông chủ nói: “Cuối cùng thì những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau.”

Cô nắm chặt cây bút máy, không còn kiềm chế được nữa, gật đầu thật mạnh…

Tô Diệu Ngôn đã liên lạc với Phó Doanh Xuyên trước đó.

Khi Phó Doanh Xuyên nhận được cuộc gọi của cô, anh có hơi ngạc nhiên. Nghe cô nói có việc muốn gặp trực tiếp để nói với anh, còn cố gắng sắp xếp gặp mặt vào thứ bảy này. Anh nhìn thời gian biểu, chỉ có thể tận dụng một chút thời gian nghỉ buổi trưa.

Vì vậy, hai người đã hẹn gặp nhau ở một nhà hàng kiểu Tây ở đối diện tòa nhà tập đoàn Minh Huy.

Tô Diệu Ngôn mang theo một chút tiền để ở trong túi, cây bút máy thì nằm trong ba lô, bước lên xe buýt đến tòa nhà Minh Huy.

Trên đường đi, chiếc TV nhỏ trong xe không ngừng phát ra những bản tình ca thời xưa, giai điệu vui tươi, ca từ chất chứa trái tim thiếu nữ, không ít hành khách cũng khẽ ngâm nga theo.

Cô cũng chìm đắm trong đó.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Xe buýt dừng lại ở sau tòa nhà.

Tô Diệu Ngôn xuống xe, bước từng bước nhẹ nhàng, băng qua quảng trường trước tòa nhà Minh Huy, đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Khi đứng ở giữa quảng trường, cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà phía trước. Tòa nhà thực sự rất cao, từ vị trí này của cô không thể nhìn thấy đỉnh của nó, nên cô đã đi về phía trước vài bước.

Khi đã đứng yên lần nữa, cô đang định ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cô chính là Phó Doanh Xuyên đang bước ra từ sảnh trước của tòa nhà, và bên cạnh anh là Sầm San.

Sầm San thân mật khoác tay Phó Doanh Xuyên. Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi ngồi ở ghế sau của xe, chắn ngang gần như toàn bộ tầm nhìn. Nhưng hành động chỉnh sửa lại cà vạt cho Phó Doanh Xuyên của Sầm San lại diễn ra rõ ràng ngay trước mắt cô.

“Ồ, đây không phải bạn học Tô sao?”

Lão Thượng lén đi mua thuốc lá nhìn thấy bóng lưng quen quen này từ xa, cô gái nhỏ này có dáng người và khí chất như vậy, chẳng trách lại muốn làm diễn viên.

“Sao cháu lại ở đây thế này?” Lão Thượng hỏi: “Đi chơi với bạn học sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Vừa dứt lời, ông nhìn thấy thiếu gia nhà mình đứng cách đó không xa, thầm nghĩ chết rồi, phải nhanh chóng đi chuẩn bị xe thôi! Kết quả vừa mới chạy được hai bước, lại nhận ra một vấn đề khác.

“Thì ra là chủ tịch Sầm tới.”

Tô Diệu Ngôn muốn thu lại ánh mắt, nhưng nụ cười của Sầm San lại ngọt ngào và dịu dàng như vậy, cô càng không thể ngừng theo dõi bọn họ. Trái tim đập thình thịch dữ dội của cô như bị ai đó đấm vào, mỗi nhịp đập đều như một cú đánh vào cơ thể.

“Là ai vậy ạ?”

“Gì cơ?” Lão Thượng quay đầu lại: “Cháu hỏi chủ tịch Sầm sao?”

“Vâng.”

Lão Thượng mỉm cười, châm một điếu thuốc rồi nói: “Là ba của tiểu thư Sầm. Nhà họ Sầm này chỉ có một mình tiểu thư Sầm là con gái, là bảo bối cục cưng của nhà đó.”

“Chủ tịch Sầm với chủ tịch Phó của chúng ta có chút giao tình, vì vậy khi tiểu thư Sầm về nước đã nhờ thiếu gia nhà chú chăm sóc. Nói là chăm sóc, nhưng thực ra chính là tác hợp. Môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, thật tuyệt vời. Chú nghe nói một thời gian nữa thiếu gia sẽ tới nước Anh, tiểu thư Sầm cũng đi theo, nói không chừng là đích thân tới thăm ba mẹ chồng… Này? Bạn học Tô, cháu đi đâu vậy?”

Tô Diệu Ngôn đột nhiên xoay người, đi thẳng ra đường chính để chặn xe taxi lại.

Chưa đầy 10 phút sau, điện thoại đổ chuông.

Cô ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào dãy số đã thuộc lòng đó, đôi mắt chợt nhòe đi. Cô dụi dụi mắt, hít một hơi thật sâu rồi kết nối điện thoại.

“Đang ở đâu?” Giọng người trầm thấp của người đàn ông vang lên.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Tô Diệu Ngôn siết chặt điện thoại, bình tĩnh lại rồi mới trả lời: “Em xin lỗi, em tạm thời có chút việc gấp nên không thể tới được.”

“…”

“Em muốn gặp anh là để trực tiếp nói cảm ơn vì anh đã giới thiệu chuyên gia cho Diệp Nhiễm. Chị ấy đã mua một món quà nhỏ và đưa nó cho em, em sẽ chuyển nó cho Nhuyễn Nhuyễn.”

“…”

“Thật sự rất xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh rồi.”

“Anh Phó.”