Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 81: " ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP, MAI HÂN "



Chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

- Đưa em đến gặp một người.

Anh Thư nói xong liền cất bước đi, cô thấy thế cũng nhanh chóng đi theo. Hôm nay Anh Thư lái xe đến, là một chiếc xe khác với chiếc xe mọi lần cô vẫn thấy Anh Thư lái. Suốt đoạn đường Anh Thư có hỏi cô về tình hình của phía tổ chức của Long Đại.Cô đã kẻ lại mọi chuyện mình biết được, về việc Long Đại đang dưỡng thương ở khu biệt thự ngoại ô, việc Long Đại khong quan tâm đến số vũ khí bị cảnh sát thu giữ, việc Long Đại giải quyết đám đàn em của ông trùm nước ngoài kia.Đến khi cô kể đến việc Long Đại nghi ngờ có gián điệp Anh Thư liền hoảng hốt vội vàng hỏi họ có để ý đến cô không. Biết họ vẫn chưa nghi ngờ cô Anh Thư mới nhẹ thở phào.

Thế nhưng Anh Thư vẫn không quên nhắc nhở cô phải cẩn thận, dường như chị cũng giống cô, đều đang cảm thấy việc mình bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Dường như Anh Thư luôn chuẩn bị sẵn một tâm lí, nếu bị phát hiện chị vẫn phải làm được gì cho đồng đội của mình, dù có hi sinh cũng phải hi sinh oanh liệt. Cũng vì tính cách chu toàn mà Anh Thư đã nằm vùng được hơn 9 năm.

Sau khi kết thúc câu chuyện cả hai liền rơi vào trạng thái im lặng với những luồng suy nghĩ của riêng mình.

Cô yên tĩnh ngồi đó nhưng vẫn để ý được hành động có phần khác lạ của Anh Thư kể từ lúc lên xe, mặc dù đang nói chuyện với cô nhưng cứ khoảng vài phút Anh Thư lại nhìn kính chiếu hậu như đang quan sát có ai theo dõi hay không.

Chiếc xe của Anh Thư cuối cùng đã dừng lại trước một khu chung cư bình thường không quá sang trọng nằm cách trung tâm thành phố không xa. Sau khi đã để xe ở tầng hầm Anh Thư liền bước ra khỏi xe, cô cũng đi theo.

Khi đã vào trong thang máy, cô thấy Anh Thư bấm lên tầng 10.

- Người mà chị nói hẹn chúng ta đến đây sao?

Trong tháng máy chỉ có hai người nên cô mới cất tiếng hỏi.

- Đúng thế.

Đáp lại một câu Anh Thư liền im lặng khiến cô vô cùng hoang mang và hoài nghi thế nhưng nghĩ đến việc dù sao chỉ vài phút nữa cũng sẽ gặp người mà Anh Thư nói nên cô cũng không quá khẩn trương.

Cả hai ra khỏi thang máy rồi dừng lại trước một căn hộ. Anh Thư khẽ đưa tay gõ nhẹ lên cửa ba cái sau đó bấm mật mã căn hộ rồi mở cửa. Mai Hân đứng một bên lặng lẽ quan sát hành động của Anh Thư, trong đầu hiện lên rất nhiều câu hỏi.

- Vào thôi.

Anh Thư chợt lên tiếng khi thấy cô đang thơ thẩn, chị mở cửa rộng ra, nhẹ nhích người để cô vào trước. Khi Mai Hân đã bước vào Anh Thư mới vào theo,sau đó liền đóng cửa lại.

Vừa bước vào nhà cô liền đưa mắt quan sát mọi thứ xung quanh. Thiết kế căn hộ rất đơn giản, dường như không phải để ở, trong căn hộ có một bộ sofa, một cái tivi, xung quanh không có quá nhiều đồ, gian nhà bếp cũng trống trơn, trong nhà còn có một phòng ngủ,tường và rèm cửa điều là màu xám đen tối giản. Sau khi đã quan sát một vòng cô vẫn không thấy người nào mà Anh Thư nói.

- Người đó vẫn chưa tới sao chị?

Anh Thư vừa bước vào nhà liền đi đến nhà bếp rót nước cho cô song lại đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống.

- Người tới rồi.

Anh Thư chỉ tay xuống ghế ý bảo mời cô ngồi, sau đó cất tiếng.

" Cạch" một tiếng, cánh cửa phòng ngủ chơt mở ra khiến cô chú ý liền nhìn về hướng đó. Sau khi cánh cửa được mở, một bóng dáng to lớn liền từ trong phòng đi ra. Cho đến khi gương mặt hoàn toàn lộ ra sau cánh cửa, Mai Hân mới bất ngờ đứng bật dậy.

- Anh Trung.

Trước mặt cô là Hoàng Trung, một người anh em thân thiết của Tuấn Phong, năm xưa là một thành viên trong đội phòng chống buôn lậu vũ khí của Tuấn Phong. Anh cũng là người đồng đội năm đó trở về báo tin cho cô về sự ra đi của Tuấn Phong, người chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của cô và Tuấn Phong vào ngày cưới và cũng là người chứng kiến ngày đau thương đó khi cô và Tuấn Phong chia lìa.

- Đã lâu không gặp, Mai Hân.

Hoàng Trung chỉ mặc bộ đồ bình thường không hề khoác quân phục uy nghiêm nhưng khí chất của một cảnh sát vẫn tỏa ra rất mạnh mẽ. Anh thấy cô liền mỉm cười, gật đầu sau đó bước đến đứng đối diện với cô.

-Vâng, Đã lâu không gặp.

Mai Hân không hiểu sao bả vai mình nhất thời lại run lên, lồng ngực đột nhiên co thắt dữ dội như đang trải qua một lần nữa cảm xúc lúc Hoàng Trung đứng trước mặt cô thông báo Tuấn Phong đã hi sinh.

Trước mặt cô, đồng chí Trung ngày đó đã hoàn toàn thay đổi, nếu như vị cảnh sát trẻ năm xưa luôn mang vẻ mặt rạng rỡ, trẻ trung lại pha chút háo thắng của độ tuổi 24 thì người cảnh sát trước mặt cô lại mang vẻ lãnh đạm, thâm trầm, uy nghiêm và đầy khí chất. Năm đó cô và Hoàng Trung đưa thi thể của Tuấn Phong về quê nhà để hỏa táng. Vì Tuấn Phong có thân phận đặc biệt,là cảnh sát trực tiếp chạm mặt với cánh tay đắc lực của ông trùm là Mã Phi, đường dây của bọn chúng còn chưa phá và người của Long Đại vẫn chưa bị bắt nên cô cùng mẹ của Tuấn Phong phải chấp nhận nỗi đau không thể tổ chức tang lễ hay thờ phụng anh ở bất kì nghĩa trang nào vì đề phòng những kẻ năm xưa sẽ trả thù.

Giấy đăng kí kết hôn năm đó của cô cũng được bên cảnh sát giúp đỡ để hủy bỏ, những thông tin của Tuấn Phong cũng phải bị xóa sạch.Cho đến tận bây giờ đã không còn thứ gì để chứng minh cho sự tồn tại của anh, hay cho sự hi sinh oanh liệt của anh ngày ấy nữa.

Hơn nửa năm sau đó cô vẫn không thể vượt qua sự mất mát này mà dần bị trầm cảm, gia đình Tuấn Phong muốn cô ở lại với tư cách là con gái của họ. Thế nhưng sau khi suy nghĩ về mọi thứ, khi quyết định muốn trả thù cô đã quyết định rời khỏi đó, đau đớn mà từ biệt nơi cô xem là gia đình suốt mấy năm qua. Trước khi đến một thành phố khác cô có đến gặp Hoàng Trung một lần, nhờ anh giúp đỡ thay tên đổi họ, đổi một thân phận mới. Ban đầu anh có từ chối vì việc này vượt ngoài phạm trù công việc của anh nhung sau đó khi nghe cô nói muốn bắt đầu một cuộc sống mới anh mới đồng ý tìm cách giúp cô. Kể từ lần đó đến nay cô không còn giữ liên lạc hay gặp lại anh nữa.

Qua một lúc, cả hai quyết định ngồi xuống, cô ngồi trên ghế đối diện với Anh Thư và Hoàng Trung. Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, không ai lên tiếng.

- Cảm ơn em.

Hoàng Trung là người mở lời trước.

- Về việc gì?

Cô đang thơ thẫn trong dòng kí ức đột nhiên ngẩng đầu hỏi lại.

- Anh đã biết mọi chuyện, em là người đã đặt máy nghe lén vì thế bọn anh mới có thể phát hiện điểm giao dịch của bọn chúng.

Hoàng Trung nghiêm túc nói.

- Anh không cần phải cảm ơn em, em làm thế là vì tất cả mọi người, vì Tuấn Phong.

Cô vội vàng lên tiếng.

- Trong năm năm qua, có một lần anh thấy em xuất hiện trên sóng truyền hình với tư cách là diễn viên, anh rất bất ngờ nhưng cũng mừng cho em vì em đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới thế nhưng gần đây anh lại biết em vẫn chưa bao giờ buông bỏ nỗi đau, chưa bao giờ ngừng nghĩ đến việc tìm kiếm lại thân phận cho Tuấn Phong.