Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà không gặp Chu Lệ và Trần Kình Khang, Trần Diệu thả lỏng người. Cô lấy một cây kem trong tủ lạnh, xé vỏ ngậm vào miệng, nhún nhảy vào phòng tắm rửa tay. Sau khi ăn xong, cô lười biếng duỗi lưng, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Tối hôm qua không ngủ được mấy.
Bây giờ rất mệt mỏi.
Cửa nhà vừa lúc mở ra, Trần Diệu quay lại nhìn.
Trần Hân cầm chìa khoá, đứng ở cửa.
Trần Diệu lấy khăn lau miệng, cười khiêu khích: "Sớm vậy à? Cố Diệc Cư nhanh vậy sao?"
Lời này rất nhạy cảm.
Trần Diệu có ý khác.
Nhưng lại đâm trúng chỗ đau của Trần Hân. Người kiêu ngạo như cô ta, lần đầu tiên bị một người con trai đối đãi vô tình đuổi ra khỏi phòng khách sạn.
Trần Hân xấu hổ muốn chết.
Cô ta trầm mặc đi vào nhà, đặt chìa khoá lên tủ giày, thay dép.
Trần Diệu thấy Trần Hân không phản ứng, ngáp một cái đi vào phòng.
Còn chưa kịp vào đã bị Trần Hân gọi với theo: "Này."
Trần Diệu bị gọi tên, quay đầu lại.
Một cánh tay giơ lên, Trần Diệu chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã về sau, trên mặt nóng rát.
Cô choáng váng mặt mày, gắng gượng đứng vững.
Trần Diệu nhấc mắt lên thấy Trần Hân chỉ vào cô: "Là do mày cố tình, cố tình quyến rũ cậu ấy."
Trần Diệu cười lạnh.
Cô vẫn không ngờ rằng người chị này dám ra tay đánh người.
Nhưng cô cũng chẳng phải dạng hiền.
Cô bắt lấy tay Trần Hân, lôi cô ta ấn lên tường.
Trần Hân bị lôi đi, thấy sau lưng đau nhói. Cô ta muốn lên tiếng, Trần Hân đã không hề nhường nhịn mà tát hai cái. Lực của cô mạnh hơn Trần Hân. Trần Hân bị tát đến run chân, ngã ngồi xuống đất. Trần Diệu thấy dáng vẻ nhu nhược của cô ta, ngồi xổm xuống, chán ghét nói: "Đúng, là tôi cố ý. Vì biết chị thích anh ta nên liền quyến rũ hắn. Dù cho các người có hẹn hò thật thì tôi cũng vẫn quấn lấy."
Trần Hân thấy dấu hôn lấp ló trên cổ Trần Hân, ngọn lửa đố kị dâng lên trong lòng. Cô ta khóc ré lên, túm lấy tóc Trần Diệu, dồn sức nắm: "Trần Diệu, mày là đồ mặt dày."
Da đầu Trần Diệu đau đớn. Cô với tay túm tóc Trần Hân, hai chị em đánh nhau.
Nhưng Trần Hân đánh không lại Trần Diệu. Cái tát kia là do Trần Diệu không chú ý nên mới bị đánh trúng, sau khi đánh trả lại, Trần Diệu đè Trần Hân xuống đánh.
Trần Diệu vừa đánh vừa nhớ tới những uất ức nhiều năm qua, ra tay không hề nhẹ. Ngay lúc cô chuẩn bị ngưng đánh, tay bị người khác giữ lấy.
Trần Diệu bị quăng đi, đụng phải ghế sô pha.
Chu Lệ nhào qua ôm lấy Trần Hân.
Trần Kình Khang kéo vai Trần Diệu, sắc mặt lạnh băng: "Mày dám đánh chị mày sao?"
Trần Diệu gạt tóc qua một bên, cười lạnh: "Chị ta ra tay trước."
Chu Lệ buông Trần Hân ra, lao tới, giành lấy Trần Diệu từ tay Trần Kình Khang, tát lên mặt Trần Diệu khiến cô té ra ghế.
Chu Lệ quay đầu đánh lấy cây chổi, toang đánh Trần Diệu.
Trong nháy mắt, Trần Diệu lúc đầu đang ở thế thượng phong lập tức bị đánh bại. Chu Lê cầm chổi đụng trúng bánh ngọt vừa mua về, làm nó rơi xuống đất.
Trên đó viết: "Chúc mừng Diệu Diệu thi đại học xong."
Trần Diệu chết lặng, mặc cho Chu Lệ đánh, nhìn vào dòng chữ trên bánh.
Cô đột nhiên cười phá lên.
Chu Lệ thấy cô cười, hung tợn quát: "Mày còn cười được? Sao mày có thể đánh chị mày? Sao mày có thể đánh con bé?"
Trần Diệu cười lớn, ngước lên nhìn Chu Lệ: "Cho nên chị ta có thể đánh tôi sao?"
Cô chỉ vào khoé môi: "Đây là do chị ta làm."
Chu Lệ lại cầm chổi, quất vào tay Trần Diệu. Bà ta tức giận nói: "Thân là chị, muốn dạy mày một chút thì sao?"
Trần Diệu vẫn cười, nhìn gương mặt giận dữ của Chu Lệ.
Trần Kình Khang bế Trần Hân lên, gọi 120.
Nói với Chu Lệ: "Đừng đánh nữa, Hân Hân xỉu rồi."
Chu Lệ nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng, chẳng thèm đoái hoài tới Trần Diệu. Bà ta vứt chổi đi, đuổi theo Trần Kình Khang. Trước khi rời đi, Trần Kình Khang quay lại nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu ngồi trên ghế, quay sang nhìn với đôi mắt u ám.
Cô vẫn kiên cường ngồi đó.
Cô không yếu ớt như Trần Hân nên sẽ chẳng ngất đi, cho nên không cần người khác phải đau lòng.
Chẳng biết sao Trần Kình Khang lại thấy sợ hãi. Ông ta bình tĩnh lại, nói với Trần Diệu: "Đợi một chút nữa chúng ta nói chuyện sau."
Trần Diệu không đáp.
Chu Lệ kéo tay Trần Kình Khang: "Lẹ lên."
Bà ta không thèm quay lại xem, vội vàng đi xuống lầu. Trần Kình Khang nhanh chân đi ra ngoài, vừa gọi Chu Lệ vừa đóng cửa lại. Trong nhà đồ ăn nhiều vậy, Trần Diệu cũng chả bị chết đói đâu.
Sau khi đóng cửa.
Cả phòng yên tĩnh trở lại.
Trần Diệu ngồi rất lâu, hai khoé môi đau đớn.
Vừa nhúc nhích một cái là đau nhức cả người. Cánh tay trắng nõn chằng chịt vết đỏ.
Cả người vốn thơm tho, bây giờ lại có chút thê thảm.
Liễu Anh gửi tin cho Trần Diệu: "Diệu Diệu, cậu đang làm gì đó?"
Trần Diệu nhìn điện thoại, chưa trả lời.
Cô lùi về sau. Nhớ lại lúc trước, cô bận làm việc nhà nên để Trần Hân đi chiên trứng, cô ta bị dầu bắn lên làm bỏng mu bàn tay. Sau khi về, Chu Lệ mắng cô tại sao lại để cho Trần Hân làm việc rồi lấy chổi đánh cô, đánh như vừa nãy vậy. Lúc đầu cô còn né, về sau ngồi im đó mặc cho Chu Lệ đánh.
Cô thấy được Trần Hân cứ ngồi đó khóc.
Khóc vô cùng thê thảm cứ như người bị đánh là cô ta. Ngay lúc đó, Trần Diệu chỉ muốn có ngày được đánh chết Trần Hân, để cho Chu Lệ khóc.
Nhưng đụng phải Trần Hân thì phải trả giá thật lớn.
Trần Diệu từ từ lê cả người đau nhức dậy. Cô giẫm lên bánh ngọt, giẫm nát dòng chữ kia.
Cô lấy đá trong tủ lạnh, còn lấy cả cao dán trong tủ kéo. Trần Diệu đi vào phòng, khoá trái cửa. Cô ngồi lên giường, lấy khăn bao lấy đá chườm lên khoé môi rồi tiếp tục lấy cao dán đặt lên chỗ bị thương. Làm xong hết mọi chuyện, cô bình tĩnh nằm lên giường đi ngủ.
_____
Đến tối, cả ba người mới về. Vết thương của Trần Hân đã được xử lý qua, dù mặt hơi sưng nhưng vẫn đỡ hơn Trần Diệu. Trần Kình Khang nấu mì, gõ cửa phòng Trần Diệu, "Ra ngoài ăn cơm."


(*) Ngọc Phong (玉峰汁): Thiệt sự là món này mình không biết là món gì luôn nên đành để như vậy =)))))))) Tra hình ảnh thì trông như món ăn vặt que cay bình thường ý. Ai biết là món gì, và có phải món mình chú thích bên dưới hong thì báo mình nhe


Cố Diệc Cư mặt không đổi sắc lắng nghe, "Mì dầu mè, là món nổi tiếng ở đây?"
"Vâng ạ."
Cố Diệc Cư vuốt cằm: "Rất khó đặt à?"
"Đúng vậy."
"Một tuần mới có một phần?"
"Vâng."
Cố Diệc Cư đáp: "Vậy tôi muốn đặt trước một phần."
Nụ cười của quản lý cứng lại, "Nhưng mà..."
Cố Diệc Cư: "Tôi không muốn cái khác, chỉ muốn món này."
Triệu Nghĩa đang nghe hăng say, "Chúng ta còn có đào mừng thọ sáu tầng(*) trứ danh nữa mà."
(*) Đào mừng thọ

Quản lý vội đáo: "Đúng vậy. Cố tổng, hai người..."
"Tôi muốn món này." Cố Diệc Cư chỉ vào, nét mặt tự nhiên, giọng chút có hơi vô lại.
Triệu Nghĩa: "..."
Mắc gì.
Cái thằng chó điên này.
"Vâng." Quản lý không còn cách nào khác. Bàn số sáu đó đợi mãi mới đặt được món này, nhưng nếu so đo với người đàn ông này thì cũng chỉ đến thế thôi. Chị ấy đi tới bàn số sáu để thông báo.
_____
Trần Diệu luôn muốn ăn mì dầu mè của Ngọc Đài nên đêm nay vô cùng mong đợi. Ai ngờ đâu, quản lý đột nhiên đi đến nói rằng không có món đó, bù lại sẽ bồi thường cho họ món khác.
Chu Lục ngơ ngác: "Không phải đã đặt trước rồi sao?"
"Thật ngại quá." Quản lý cẩn thận trả lời.
"Tôi có thể đặt lại nữa được không?" Chu Lục thấy Trần Diệu có hơi thất vọng bèn hỏi ngược lại.
Quản lý không dám hứa trước, chị ấy chỉ đáp: "Ngài có thể thử một chút."
"Cảm ơn."
Đã đến nước này thì không còn cách nào nữa. Chu Lục biết hỏi nữa thì cũng không được gì nên chỉ nắm chặt tay Trần Diệu, Trần Diệu cười với hắn.
Mọi chuyện được giải quyết.
Quản lý xong chuyện liền rời đi.
Sau khi sắp xếp ở phía phòng bếp xong, chị ấy tự mình mang mì vào phòng bao. Ai mà ngờ rằng, vị Cố tổng đang ngậm điếu thuốc chưa đốt trước mặt này lại nói rằng: "Chia làm hai phần, đem một phần lại cho cô gái bàn số sáu đi."
Quản lý nhìn khuôn mặt đẹp trai đến run chân này, trước hết là muốn đập đầu thằng cha này.
Chị ấy rặn ra nụ cười: "Hai phần. Vậy phần còn lại ạ?"
"Tôi ăn chứ sao." Cố Diệc Cư nhướng mày.
Quản lý: "..."
Hai giây sau: "Vâng."
Sau đó nhận lệnh trộn đều mì lên, chia làm hai phần, bưng một phần đến bàn bên ngoài.
Trần Diệu nghiêng đầu nhìn sang, sửng sốt.
Quản lý gượng cười, bịa lý do: "Không đủ nguyên liệu nên đành làm cho cô một nửa. Mời cô thưởng thức."
Trần Diệu: "..."
Cô hơi cạn lời: "Cảm ơn."
Chu Lục cũng rất vui vẻ, nói với quản lý: "Cảm ơn cô."
Quản lý chột dạ: "Không có gì ạ."
Chị ấy quay người, vội vã rời đi.
Lượng mì bình thường vốn dĩ một người ăn cũng không no nên chia làm đôi thì lại càng ít. Trần Diệu muốn chia cho Chu Lục, Chu Lục lại cứ không nhận.
Nhưng Trần Diệu vẫn gắp cho Chu Lục ăn một ít. Chu Lục vui vẻ, cúi đầu ăn.
Trong phòng bao.
Cố Diệc Cư sầm mặt, híp mắt nhìn cái chén trước mặt.
Triệu Nghĩa ngồi kế bên cười: "Cậu phí hết tâm tư, tính toán đủ chỗ mà lại không biết rằng đôi tình nhân người ta bền lòng như vậy. Một bát mì cũng muốn chia làm hai, nếu như ít nữa thì chắc là mỗi người một đầu, ăn một chút nữa là hôn nhau luôn rồi."
Cố Diệc Cư nghiến răng nghiến lợi: "Ngậm miệng lại."
_____
Đúng là không phụ độ nổi tiếng của mì dầu mè, ăn ngon cực kì. Trần Diệu thích nhất loại mì cay như thế này, ăn càng ngon. Từ Ngọc Đài ra, sắc trời cũng đã tối hẳn. Chu Lục đưa Trần Diệu dạo bờ biển một vòng rồi mới đưa cô về nhà. Xe Audi dừng ở dưới lầu, hai người liếc nhau một cái.
Trần Diệu nắm chặt tay Chu Lục.
Chu Lục cũng lật tay cô nắm lấy, trong mắt chứa đầy ý cười.
Hắn nhìn bờ môi đỏ thắm của cô, rục rịch muốn hôn lấy, nhưng lại nghĩ đến ngày đính hôn, cuối cùng vẫn tuân thủ quy định, không lấn qua một chút nào.
Trần Diệu thấy hắn thành thật như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Có lẽ là lúc trẻ quá điên cuồng nên bây giờ lại hơi bảo thủ. Một khi có danh phận rồi cô mới có thể tiếp nhận được.
Hai người chúc nhau ngủ ngon. Chu Lục thả lỏng tay để Trần Diệu mở cửa xuống xe, lên nhà.
Vừa mở cửa đã thấy được Liễu Anh núp ở chỗ cửa sổ nhìn lén. Trần Diệu trợn mắt, đá giày cao gót ra, gỡ tóc đi vào phòng tắm.
Liễu Anh bước lại gần: "Trời đất ơi, sao các cậu còn chưa hôn môi nữa vậy?"
Trần Diệu ném một cái khăn ra, trúng mặt Liễu Anh.
Liễu Anh cười: "Có điều cũng sắp rồi. Sau khi đính hôn thì sao trốn được nữa."
Trần Diệu cười vào mặt cô ấy.
_____
Tổng công ty tập đoàn Thiên Sứ.
Ngoài trời tí tách mưa rơi. Ở tầng cao nhất, nhân viên đang vội vàng bước đi, Cố tổng sắp đến rồi, cái vị tổng giám đốc chó điên sắp tới rồi.
Anh khiến người ta vô thức nhớ tới vị tổng giám đốc trước đây. Người đàn ông sắp năm mươi tuổi khóc lóc lúc từ chức, vô cùng chật vật, đầu bạc chỉ trong một đêm, ngay cả việc đi cũng không xong.
Bộ dáng thê thảm đó khiến trong lòng tất cả nhân viên đều sợ hãi vị Cố tổng mới lên.
Nhưng đồng thời cũng khiến nhân viên nữ bị đánh bại trước vẻ đẹp trai ngút ngàn đó. Cho nên, ngoài bàng hoàng ra thì mọi người còn chuẩn bị đủ loại hoa, thơm ngào ngạt cả phòng.
Thang mát đi thẳng lên tầng cao nhất, mở cửa ra.
Cố Diệc Cư lạnh lùng bước ra ngoài, trên mình khoác bộ âu phục đen. Trợ lý đi phía sau cầm áo khoác giúp anh, đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư nhìn sang bên cạnh.
Cặp mắt đó giống như đang nhìn người yêu, cười mà như không cười.
Mấy nhân viên nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Còn về phần mấy nhân viên nam không ai dám nhìn Cố Diệc Cư. Mọi người nhanh chóng bắt đầu cuộc họp, sau một tiếng rưỡi thì kết thúc. Triệu Nghĩa chờ Cố Diệc Cư ở trong phòng làm việc, trợ lý lấy bảng lịch trình ra báo cho Cố Diệc Cư: "Buổi chiều cùng Trần..."
"Đến Trung Lập." Cố Diệc Cư ngắt ngang lời.
Trợ lý sững sờ, nhìn Triệu Nghĩa. Anh ta cười haha, dựa sát vào bàn nói: "Cố tổng ơi, việc đàm phán thu mua Trung Lập vô cùng thuận lợi, không phải cất công đến đó đâu."
Cố Diệc Cư ngắm điếu thuốc, không thèm trả lời Triệu Nghĩa, dặn dò trợ lý: "Sắp xếp một chút đi, đến trước giờ nghỉ trưa."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."
Sau khi cậu ta rời đi, Triệu Nghĩa đặt tay lên bàn, nói: "Cậu đi gặp cô nhóc à?"
Cố Diệc Cư không đáp, lười nhác hút thuốc.
Không bao lâu, trợ lý đã sắp xếp ổn thoả. Hâi người họ đứng dậy rời đi, đến thang máy lại bị báo hỏng, chỉ có thể dùng thang máy nhân viên.
Cố Diệc Cư không nói gì, đổi sang thang máy nhân viên.
Một vài người nhìn thấy anh cũng không dám đi vào, nói đợi chuyến sau.
Thang mấy từ từ hạ xuống. Toà nhà Thiên Sứ có bốn thang máy dành cho nhân viên, hoạt động theo kiểu hai hai đối lập. Thang máy dừng tại lầu năm, để nhân viên đi trên.
Cố Diệc C ư nghiêng đầu nghe trợ lý báo cáo công việc.
Cửa thang máy ở đối diện cũng mở ra, ở trong là Trần Hân đang ôm một chồng tài liệu, vô ý ngẩng đầu lên.
Một giây sau.
Tài liệu trên xuống đất.
Trần Hân không dám tin, nhìn người đàn ông anh tuấn ở thang máy đối diện.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Khuôn mặt người đó bị che đi.
Tay Trần Hân phát run. Người trong thang máy trò chuyện: "Thấy chưa? Cái người mặc áo đen ở đối diện là tổng giám đốc mới nhậm chức đấy."
"Má ơi. Là anh ấy đó. Đẹp trai quá đi."
"Đẹp trai đến sợ đó biết không má? Nghe nói có một đêm, anh ta đánh vị tổng giám đốc trước gãy cả tay chân."
Trần Hân tham lam nghe họ trò chuyện.
Thang máy đi thẳng xuống lầu một. Trợ lý lái xe tới nhưng Cố Diệc Cư không muốn cậu ta đi theo nên nhận lấy chìa khoá, Triệu Nghĩa đi theo sau, ngồi lên ghế phụ.
Cố Diệc Cư ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe màu đen lao nhanh ra ngoài, đi thẳng tới tổng công ty Trung Lập.
Trung Lập xem ra cũng tội nghiệp. Hai hạng mục lớn đều không có đủ tài chính, gặp phải Cố Diệc Cư có lòng muốn thu mua nên bị áp lực. Hai hạng mục đó không cách nào tiến hành được, hai năm trôi qua Trung Lập gặp nhiều trở ngại, bây giờ thoi thóp rồi mới đồng ý bị thu mua.
Trần Diệu làm việc ở phòng nhân sự.
Phòng nhân sự cách phòng viết chương trình một hành lang.
Hôm nay có việc mừng nên bầu không khí náo nhiệt, Triệu Nghĩa vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm nhận được: "Chà, không nhìn ra nổi là Trung Lập bị thu mua đấy nhé."
Cố Diệc Cư không đáp, quét mắt tới từng bàn làm việc.
Người phụ trách hiện tại của Trung Lập vội vã chạy từ trên lầu xuống, bắt tay với Cố Diệc Cư: "Cố tổng, ngày mới tốt lành."
Anh ừ một tiếng, nhìn lướt một vòng không gặp được bóng dáng kia.
Triệu Nghĩa hỏi: "Mọi người có chuyện gì vui à?"
Người phụ trách nghe thế thì cười, lấy một tấm thiệp cưới ra đưa cho Cố Diệc Cư: "Là người đẹp ở phòng nhân sự đính hôn với tên nhóc phòng chương trình, vừa phát kẹo mừng xong."
Thiệp mời được mở ra.
Phía trên đề "Trần Diệu và Chu Lục."
Cố Diệc Cư híp mắt, hỏi lại: "Trần Diệu? Chu Lục? Đính hôn sao?"
__________
Ying: Má ơi, chương này dài tận 7k9 từ, quá kinh khủng
Về đến nhà không gặp Chu Lệ và Trần Kình Khang, Trần Diệu thả lỏng người. Cô lấy một cây kem trong tủ lạnh, xé vỏ ngậm vào miệng, nhún nhảy vào phòng tắm rửa tay. Sau khi ăn xong, cô lười biếng duỗi lưng, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Tối hôm qua không ngủ được mấy.
Bây giờ rất mệt mỏi.
Cửa nhà vừa lúc mở ra, Trần Diệu quay lại nhìn.
Trần Hân cầm chìa khoá, đứng ở cửa.
Trần Diệu lấy khăn lau miệng, cười khiêu khích: "Sớm vậy à? Cố Diệc Cư nhanh vậy sao?"
Lời này rất nhạy cảm.
Trần Diệu có ý khác.
Nhưng lại đâm trúng chỗ đau của Trần Hân. Người kiêu ngạo như cô ta, lần đầu tiên bị một người con trai đối đãi vô tình đuổi ra khỏi phòng khách sạn.
Trần Hân xấu hổ muốn chết.
Cô ta trầm mặc đi vào nhà, đặt chìa khoá lên tủ giày, thay dép.
Trần Diệu thấy Trần Hân không phản ứng, ngáp một cái đi vào phòng.
Còn chưa kịp vào đã bị Trần Hân gọi với theo: "Này."
Trần Diệu bị gọi tên, quay đầu lại.
Một cánh tay giơ lên, Trần Diệu chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngã về sau, trên mặt nóng rát.
Cô choáng váng mặt mày, gắng gượng đứng vững.
Trần Diệu nhấc mắt lên thấy Trần Hân chỉ vào cô: "Là do mày cố tình, cố tình quyến rũ cậu ấy."
Trần Diệu cười lạnh.
Cô vẫn không ngờ rằng người chị này dám ra tay đánh người.
Nhưng cô cũng chẳng phải dạng hiền.
Cô bắt lấy tay Trần Hân, lôi cô ta ấn lên tường.
Trần Hân bị lôi đi, thấy sau lưng đau nhói. Cô ta muốn lên tiếng, Trần Hân đã không hề nhường nhịn mà tát hai cái. Lực của cô mạnh hơn Trần Hân. Trần Hân bị tát đến run chân, ngã ngồi xuống đất. Trần Diệu thấy dáng vẻ nhu nhược của cô ta, ngồi xổm xuống, chán ghét nói: "Đúng, là tôi cố ý. Vì biết chị thích anh ta nên liền quyến rũ hắn. Dù cho các người có hẹn hò thật thì tôi cũng vẫn quấn lấy."
Trần Hân thấy dấu hôn lấp ló trên cổ Trần Hân, ngọn lửa đố kị dâng lên trong lòng. Cô ta khóc ré lên, túm lấy tóc Trần Diệu, dồn sức nắm: "Trần Diệu, mày là đồ mặt dày."
Da đầu Trần Diệu đau đớn. Cô với tay túm tóc Trần Hân, hai chị em đánh nhau.
Nhưng Trần Hân đánh không lại Trần Diệu. Cái tát kia là do Trần Diệu không chú ý nên mới bị đánh trúng, sau khi đánh trả lại, Trần Diệu đè Trần Hân xuống đánh.
Trần Diệu vừa đánh vừa nhớ tới những uất ức nhiều năm qua, ra tay không hề nhẹ. Ngay lúc cô chuẩn bị ngưng đánh, tay bị người khác giữ lấy.
Trần Diệu bị quăng đi, đụng phải ghế sô pha.
Chu Lệ nhào qua ôm lấy Trần Hân.
Trần Kình Khang kéo vai Trần Diệu, sắc mặt lạnh băng: "Mày dám đánh chị mày sao?"
Trần Diệu gạt tóc qua một bên, cười lạnh: "Chị ta ra tay trước."
Chu Lệ buông Trần Hân ra, lao tới, giành lấy Trần Diệu từ tay Trần Kình Khang, tát lên mặt Trần Diệu khiến cô té ra ghế.
Chu Lệ quay đầu đánh lấy cây chổi, toang đánh Trần Diệu.
Trong nháy mắt, Trần Diệu lúc đầu đang ở thế thượng phong lập tức bị đánh bại. Chu Lê cầm chổi đụng trúng bánh ngọt vừa mua về, làm nó rơi xuống đất.
Trên đó viết: "Chúc mừng Diệu Diệu thi đại học xong."
Trần Diệu chết lặng, mặc cho Chu Lệ đánh, nhìn vào dòng chữ trên bánh.
Cô đột nhiên cười phá lên.
Chu Lệ thấy cô cười, hung tợn quát: "Mày còn cười được? Sao mày có thể đánh chị mày? Sao mày có thể đánh con bé?"
Trần Diệu cười lớn, ngước lên nhìn Chu Lệ: "Cho nên chị ta có thể đánh tôi sao?"
Cô chỉ vào khoé môi: "Đây là do chị ta làm."
Chu Lệ lại cầm chổi, quất vào tay Trần Diệu. Bà ta tức giận nói: "Thân là chị, muốn dạy mày một chút thì sao?"
Trần Diệu vẫn cười, nhìn gương mặt giận dữ của Chu Lệ.
Trần Kình Khang bế Trần Hân lên, gọi 120.
Nói với Chu Lệ: "Đừng đánh nữa, Hân Hân xỉu rồi."
Chu Lệ nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng, chẳng thèm đoái hoài tới Trần Diệu. Bà ta vứt chổi đi, đuổi theo Trần Kình Khang. Trước khi rời đi, Trần Kình Khang quay lại nhìn Trần Diệu.
Trần Diệu ngồi trên ghế, quay sang nhìn với đôi mắt u ám.
Cô vẫn kiên cường ngồi đó.
Cô không yếu ớt như Trần Hân nên sẽ chẳng ngất đi, cho nên không cần người khác phải đau lòng.
Chẳng biết sao Trần Kình Khang lại thấy sợ hãi. Ông ta bình tĩnh lại, nói với Trần Diệu: "Đợi một chút nữa chúng ta nói chuyện sau."
Trần Diệu không đáp.
Chu Lệ kéo tay Trần Kình Khang: "Lẹ lên."
Bà ta không thèm quay lại xem, vội vàng đi xuống lầu. Trần Kình Khang nhanh chân đi ra ngoài, vừa gọi Chu Lệ vừa đóng cửa lại. Trong nhà đồ ăn nhiều vậy, Trần Diệu cũng chả bị chết đói đâu.
Sau khi đóng cửa.
Cả phòng yên tĩnh trở lại.
Trần Diệu ngồi rất lâu, hai khoé môi đau đớn.
Vừa nhúc nhích một cái là đau nhức cả người. Cánh tay trắng nõn chằng chịt vết đỏ.
Cả người vốn thơm tho, bây giờ lại có chút thê thảm.
Liễu Anh gửi tin cho Trần Diệu: "Diệu Diệu, cậu đang làm gì đó?"
Trần Diệu nhìn điện thoại, chưa trả lời.
Cô lùi về sau. Nhớ lại lúc trước, cô bận làm việc nhà nên để Trần Hân đi chiên trứng, cô ta bị dầu bắn lên làm bỏng mu bàn tay. Sau khi về, Chu Lệ mắng cô tại sao lại để cho Trần Hân làm việc rồi lấy chổi đánh cô, đánh như vừa nãy vậy. Lúc đầu cô còn né, về sau ngồi im đó mặc cho Chu Lệ đánh.
Cô thấy được Trần Hân cứ ngồi đó khóc.
Khóc vô cùng thê thảm cứ như người bị đánh là cô ta. Ngay lúc đó, Trần Diệu chỉ muốn có ngày được đánh chết Trần Hân, để cho Chu Lệ khóc.
Nhưng đụng phải Trần Hân thì phải trả giá thật lớn.
Trần Diệu từ từ lê cả người đau nhức dậy. Cô giẫm lên bánh ngọt, giẫm nát dòng chữ kia.
Cô lấy đá trong tủ lạnh, còn lấy cả cao dán trong tủ kéo. Trần Diệu đi vào phòng, khoá trái cửa. Cô ngồi lên giường, lấy khăn bao lấy đá chườm lên khoé môi rồi tiếp tục lấy cao dán đặt lên chỗ bị thương. Làm xong hết mọi chuyện, cô bình tĩnh nằm lên giường đi ngủ.
_____
Đến tối, cả ba người mới về. Vết thương của Trần Hân đã được xử lý qua, dù mặt hơi sưng nhưng vẫn đỡ hơn Trần Diệu. Trần Kình Khang nấu mì, gõ cửa phòng Trần Diệu, "Ra ngoài ăn cơm."


(*) Ngọc Phong (玉峰汁): Thiệt sự là món này mình không biết là món gì luôn nên đành để như vậy =)))))))) Tra hình ảnh thì trông như món ăn vặt que cay bình thường ý. Ai biết là món gì, và có phải món mình chú thích bên dưới hong thì báo mình nhe


Cố Diệc Cư mặt không đổi sắc lắng nghe, "Mì dầu mè, là món nổi tiếng ở đây?"
"Vâng ạ."
Cố Diệc Cư vuốt cằm: "Rất khó đặt à?"
"Đúng vậy."
"Một tuần mới có một phần?"
"Vâng."
Cố Diệc Cư đáp: "Vậy tôi muốn đặt trước một phần."
Nụ cười của quản lý cứng lại, "Nhưng mà..."
Cố Diệc Cư: "Tôi không muốn cái khác, chỉ muốn món này."
Triệu Nghĩa đang nghe hăng say, "Chúng ta còn có đào mừng thọ sáu tầng(*) trứ danh nữa mà."
(*) Đào mừng thọ

Quản lý vội đáo: "Đúng vậy. Cố tổng, hai người..."
"Tôi muốn món này." Cố Diệc Cư chỉ vào, nét mặt tự nhiên, giọng chút có hơi vô lại.
Triệu Nghĩa: "..."
Mắc gì.
Cái thằng chó điên này.
"Vâng." Quản lý không còn cách nào khác. Bàn số sáu đó đợi mãi mới đặt được món này, nhưng nếu so đo với người đàn ông này thì cũng chỉ đến thế thôi. Chị ấy đi tới bàn số sáu để thông báo.
_____
Trần Diệu luôn muốn ăn mì dầu mè của Ngọc Đài nên đêm nay vô cùng mong đợi. Ai ngờ đâu, quản lý đột nhiên đi đến nói rằng không có món đó, bù lại sẽ bồi thường cho họ món khác.
Chu Lục ngơ ngác: "Không phải đã đặt trước rồi sao?"
"Thật ngại quá." Quản lý cẩn thận trả lời.
"Tôi có thể đặt lại nữa được không?" Chu Lục thấy Trần Diệu có hơi thất vọng bèn hỏi ngược lại.
Quản lý không dám hứa trước, chị ấy chỉ đáp: "Ngài có thể thử một chút."
"Cảm ơn."
Đã đến nước này thì không còn cách nào nữa. Chu Lục biết hỏi nữa thì cũng không được gì nên chỉ nắm chặt tay Trần Diệu, Trần Diệu cười với hắn.
Mọi chuyện được giải quyết.
Quản lý xong chuyện liền rời đi.
Sau khi sắp xếp ở phía phòng bếp xong, chị ấy tự mình mang mì vào phòng bao. Ai mà ngờ rằng, vị Cố tổng đang ngậm điếu thuốc chưa đốt trước mặt này lại nói rằng: "Chia làm hai phần, đem một phần lại cho cô gái bàn số sáu đi."
Quản lý nhìn khuôn mặt đẹp trai đến run chân này, trước hết là muốn đập đầu thằng cha này.
Chị ấy rặn ra nụ cười: "Hai phần. Vậy phần còn lại ạ?"
"Tôi ăn chứ sao." Cố Diệc Cư nhướng mày.
Quản lý: "..."
Hai giây sau: "Vâng."
Sau đó nhận lệnh trộn đều mì lên, chia làm hai phần, bưng một phần đến bàn bên ngoài.
Trần Diệu nghiêng đầu nhìn sang, sửng sốt.
Quản lý gượng cười, bịa lý do: "Không đủ nguyên liệu nên đành làm cho cô một nửa. Mời cô thưởng thức."
Trần Diệu: "..."
Cô hơi cạn lời: "Cảm ơn."
Chu Lục cũng rất vui vẻ, nói với quản lý: "Cảm ơn cô."
Quản lý chột dạ: "Không có gì ạ."
Chị ấy quay người, vội vã rời đi.
Lượng mì bình thường vốn dĩ một người ăn cũng không no nên chia làm đôi thì lại càng ít. Trần Diệu muốn chia cho Chu Lục, Chu Lục lại cứ không nhận.
Nhưng Trần Diệu vẫn gắp cho Chu Lục ăn một ít. Chu Lục vui vẻ, cúi đầu ăn.
Trong phòng bao.
Cố Diệc Cư sầm mặt, híp mắt nhìn cái chén trước mặt.
Triệu Nghĩa ngồi kế bên cười: "Cậu phí hết tâm tư, tính toán đủ chỗ mà lại không biết rằng đôi tình nhân người ta bền lòng như vậy. Một bát mì cũng muốn chia làm hai, nếu như ít nữa thì chắc là mỗi người một đầu, ăn một chút nữa là hôn nhau luôn rồi."
Cố Diệc Cư nghiến răng nghiến lợi: "Ngậm miệng lại."
_____
Đúng là không phụ độ nổi tiếng của mì dầu mè, ăn ngon cực kì. Trần Diệu thích nhất loại mì cay như thế này, ăn càng ngon. Từ Ngọc Đài ra, sắc trời cũng đã tối hẳn. Chu Lục đưa Trần Diệu dạo bờ biển một vòng rồi mới đưa cô về nhà. Xe Audi dừng ở dưới lầu, hai người liếc nhau một cái.
Trần Diệu nắm chặt tay Chu Lục.
Chu Lục cũng lật tay cô nắm lấy, trong mắt chứa đầy ý cười.
Hắn nhìn bờ môi đỏ thắm của cô, rục rịch muốn hôn lấy, nhưng lại nghĩ đến ngày đính hôn, cuối cùng vẫn tuân thủ quy định, không lấn qua một chút nào.
Trần Diệu thấy hắn thành thật như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Có lẽ là lúc trẻ quá điên cuồng nên bây giờ lại hơi bảo thủ. Một khi có danh phận rồi cô mới có thể tiếp nhận được.
Hai người chúc nhau ngủ ngon. Chu Lục thả lỏng tay để Trần Diệu mở cửa xuống xe, lên nhà.
Vừa mở cửa đã thấy được Liễu Anh núp ở chỗ cửa sổ nhìn lén. Trần Diệu trợn mắt, đá giày cao gót ra, gỡ tóc đi vào phòng tắm.
Liễu Anh bước lại gần: "Trời đất ơi, sao các cậu còn chưa hôn môi nữa vậy?"
Trần Diệu ném một cái khăn ra, trúng mặt Liễu Anh.
Liễu Anh cười: "Có điều cũng sắp rồi. Sau khi đính hôn thì sao trốn được nữa."
Trần Diệu cười vào mặt cô ấy.
_____
Tổng công ty tập đoàn Thiên Sứ.
Ngoài trời tí tách mưa rơi. Ở tầng cao nhất, nhân viên đang vội vàng bước đi, Cố tổng sắp đến rồi, cái vị tổng giám đốc chó điên sắp tới rồi.
Anh khiến người ta vô thức nhớ tới vị tổng giám đốc trước đây. Người đàn ông sắp năm mươi tuổi khóc lóc lúc từ chức, vô cùng chật vật, đầu bạc chỉ trong một đêm, ngay cả việc đi cũng không xong.
Bộ dáng thê thảm đó khiến trong lòng tất cả nhân viên đều sợ hãi vị Cố tổng mới lên.
Nhưng đồng thời cũng khiến nhân viên nữ bị đánh bại trước vẻ đẹp trai ngút ngàn đó. Cho nên, ngoài bàng hoàng ra thì mọi người còn chuẩn bị đủ loại hoa, thơm ngào ngạt cả phòng.
Thang mát đi thẳng lên tầng cao nhất, mở cửa ra.
Cố Diệc Cư lạnh lùng bước ra ngoài, trên mình khoác bộ âu phục đen. Trợ lý đi phía sau cầm áo khoác giúp anh, đôi mắt hẹp dài của Cố Diệc Cư nhìn sang bên cạnh.
Cặp mắt đó giống như đang nhìn người yêu, cười mà như không cười.
Mấy nhân viên nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Còn về phần mấy nhân viên nam không ai dám nhìn Cố Diệc Cư. Mọi người nhanh chóng bắt đầu cuộc họp, sau một tiếng rưỡi thì kết thúc. Triệu Nghĩa chờ Cố Diệc Cư ở trong phòng làm việc, trợ lý lấy bảng lịch trình ra báo cho Cố Diệc Cư: "Buổi chiều cùng Trần..."
"Đến Trung Lập." Cố Diệc Cư ngắt ngang lời.
Trợ lý sững sờ, nhìn Triệu Nghĩa. Anh ta cười haha, dựa sát vào bàn nói: "Cố tổng ơi, việc đàm phán thu mua Trung Lập vô cùng thuận lợi, không phải cất công đến đó đâu."
Cố Diệc Cư ngắm điếu thuốc, không thèm trả lời Triệu Nghĩa, dặn dò trợ lý: "Sắp xếp một chút đi, đến trước giờ nghỉ trưa."
Trợ lý gật đầu: "Vâng."
Sau khi cậu ta rời đi, Triệu Nghĩa đặt tay lên bàn, nói: "Cậu đi gặp cô nhóc à?"
Cố Diệc Cư không đáp, lười nhác hút thuốc.
Không bao lâu, trợ lý đã sắp xếp ổn thoả. Hâi người họ đứng dậy rời đi, đến thang máy lại bị báo hỏng, chỉ có thể dùng thang máy nhân viên.
Cố Diệc Cư không nói gì, đổi sang thang máy nhân viên.
Một vài người nhìn thấy anh cũng không dám đi vào, nói đợi chuyến sau.
Thang mấy từ từ hạ xuống. Toà nhà Thiên Sứ có bốn thang máy dành cho nhân viên, hoạt động theo kiểu hai hai đối lập. Thang máy dừng tại lầu năm, để nhân viên đi trên.
Cố Diệc C ư nghiêng đầu nghe trợ lý báo cáo công việc.
Cửa thang máy ở đối diện cũng mở ra, ở trong là Trần Hân đang ôm một chồng tài liệu, vô ý ngẩng đầu lên.
Một giây sau.
Tài liệu trên xuống đất.
Trần Hân không dám tin, nhìn người đàn ông anh tuấn ở thang máy đối diện.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Khuôn mặt người đó bị che đi.
Tay Trần Hân phát run. Người trong thang máy trò chuyện: "Thấy chưa? Cái người mặc áo đen ở đối diện là tổng giám đốc mới nhậm chức đấy."
"Má ơi. Là anh ấy đó. Đẹp trai quá đi."
"Đẹp trai đến sợ đó biết không má? Nghe nói có một đêm, anh ta đánh vị tổng giám đốc trước gãy cả tay chân."
Trần Hân tham lam nghe họ trò chuyện.
Thang máy đi thẳng xuống lầu một. Trợ lý lái xe tới nhưng Cố Diệc Cư không muốn cậu ta đi theo nên nhận lấy chìa khoá, Triệu Nghĩa đi theo sau, ngồi lên ghế phụ.
Cố Diệc Cư ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Chiếc xe màu đen lao nhanh ra ngoài, đi thẳng tới tổng công ty Trung Lập.
Trung Lập xem ra cũng tội nghiệp. Hai hạng mục lớn đều không có đủ tài chính, gặp phải Cố Diệc Cư có lòng muốn thu mua nên bị áp lực. Hai hạng mục đó không cách nào tiến hành được, hai năm trôi qua Trung Lập gặp nhiều trở ngại, bây giờ thoi thóp rồi mới đồng ý bị thu mua.
Trần Diệu làm việc ở phòng nhân sự.
Phòng nhân sự cách phòng viết chương trình một hành lang.
Hôm nay có việc mừng nên bầu không khí náo nhiệt, Triệu Nghĩa vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm nhận được: "Chà, không nhìn ra nổi là Trung Lập bị thu mua đấy nhé."
Cố Diệc Cư không đáp, quét mắt tới từng bàn làm việc.
Người phụ trách hiện tại của Trung Lập vội vã chạy từ trên lầu xuống, bắt tay với Cố Diệc Cư: "Cố tổng, ngày mới tốt lành."
Anh ừ một tiếng, nhìn lướt một vòng không gặp được bóng dáng kia.
Triệu Nghĩa hỏi: "Mọi người có chuyện gì vui à?"
Người phụ trách nghe thế thì cười, lấy một tấm thiệp cưới ra đưa cho Cố Diệc Cư: "Là người đẹp ở phòng nhân sự đính hôn với tên nhóc phòng chương trình, vừa phát kẹo mừng xong."
Thiệp mời được mở ra.
Phía trên đề "Trần Diệu và Chu Lục."
Cố Diệc Cư híp mắt, hỏi lại: "Trần Diệu? Chu Lục? Đính hôn sao?"
__________
Ying: Má ơi, chương này dài tận 7k9 từ, quá kinh khủng