Không Được Yêu Bạn Thân
Chương 4
Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề là thanh mai trúc mã. Muốn biết nguồn gốc của hai người họ thì phải tìm ngược về nguồn gốc của hai bên gia đình.
Nghe người lớn kể, thời điểm mẹ của Tưởng Tinh và mẹ của Trương Tuyết Tề mang thai, họ đã gặp nhau tại một cửa hàng bánh ngọt khi mà cả hai đều muốn mua chiếc bánh dâu cuối cùng tại cửa hàng vào lúc ấy, sau đó hai gia đình mới phát hiện nhà mình ở đối diện nhà người kia và cách nhau một con đường, tính cách của hai người phụ nữ rất hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn thân.
Trương Tuyết Tề ra đời trước, nửa năm sau thì đến Tưởng Tinh được sinh ra. Bà Tô, mẫu hậu đại nhân của Tưởng Tinh là một người hâm mộ nhiệt tình các tiểu thịt tươi, một người cuồng nhan sắc, nên coi Trương Tuyết Tề như con đẻ của mình. Nguyên nhân là vì ngay từ khi sinh ra, Trương Tuyết Tề đã vô cùng trắng trẻo, ngược lại, khi mới sinh ra, Tưởng Tinh lại đỏ hỏn như chú khỉ con, chỉ có lão Tưởng, một người ba tình nguyện để con gái hành hạ mới yêu chiều cô vô bờ bến.
Thỉnh thoảng Tưởng Tinh lại lén lút hỏi bà Tô rằng: “Ma mi, nếu mẹ đã mê sắc đẹp như vậy, thì tại sao lại chọn lão Tưởng làm chồng?”
Câu trả lời của bà Tô là: “Ba con nghe lời.”
Tưởng Tinh lại chạy vào bếp, kéo kéo quần lão Tưởng: “Pa pi, chẳng phải ba là ông chủ lớn à, vậy thì tại sao lại sợ một người phụ nữ?”
Lão Tưởng khéo léo vung thìa múa muôi: “Sao ba lại sợ phụ nữ được chứ?”
“Ba nói dối.” Tưởng Tinh cắn miếng bánh quy: “Ba chẳng bao giờ dám to tiếng trước mặt mami.”
Lão Tưởng liếc nhìn cô nhóc nhỏ xinh bên chân mình một cái, tắt bếp rồi nhỏ giọng đáp: “Sao con lại chạy tới ăn ở chỗ ba thế hả? Lát nữa ma mi con lại tưởng rằng là ba cho con ăn đó.”
Vậy mà còn nói là không sợ.
Tưởng Tinh chậm rãi di chuyển miệng, tốc độ nhai như một con Lười.
“Ma mi của con không phải là phụ nữ.” Lão Tưởng cúi người thì thầm vào tai con gái.
Tưởng Tinh trợn mắt nhìn ông ấy trong hai giây, vừa mở miệng định hét to thì bị lão Tưởng bịt miệng lại, dùng ánh mắt đe dọa cô.
Ngay sau đó, ông lộ ra một nụ cười ý nhị, niềm hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập từ trong ra ngoài: “Ma mi của con là nữ thần.”
Tưởng Tinh lặng lẽ đẩy ông ấy ra, nhồm nhoàm nuốt miếng bánh quy rồi rời khỏi phòng bếp mà chẳng thèm quay đầu lại.
……
Trương Tuyết Tề được thừa hưởng hoàn toàn ngoại hình lai giữa hai dòng máu Trung – Nga của mẹ, anh thông thạo ngoại ngữ, đánh đàn violon cấp mười, phát triển toàn diện cả về mặt đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sức lực, hơn nữa lại cao ráo, giàu có và đẹp trai.
Còn về phần Tưởng Tinh, thuận theo tự nhiên, cô có những đức tính tốt của ba mình là trung thực, thân thiện và phẩm chất tốt. Biệt hiệu “Ngôi sao nhỏ may mắn” của cô hoàn toàn không phải là vớ vẩn.
“Whoa! Tưởng Tinh lại trúng rồi!” Các bạn nhỏ xúm vào nhau và chăm chú nhìn những con số ngày càng rõ trên những tấm thẻ.
“Năm tệ!” Tất cả cùng đồng thanh nói.
“Mấy tấm rồi?”
“Chắc là ba tấm.” Tưởng Tinh ngồi xổm dưới gốc cây đa.
“Mọi người mau đến sờ cậu ấy đi!” Những đứa trẻ vây quanh cô, rộn ràng vui vẻ cười nói không ngớt.
Đột nhiên, Tưởng Tinh nhìn thấy một tia sáng tách khỏi đám đông hỗn loạn và mịt mờ. Trương Tuyết Tề gạt vài người ra, anh tóm lấy cặp sách của Tưởng Tinh, xách cả người cô lên trên, sau đó phủi phủi lớp bụi trên tay mình: “Tớ còn tưởng là cậu bị ăn luôn rồi cơ.”
“Cậu lâu quá đó…” Tưởng Tinh nghiêng đầu nhìn anh, kéo dài giọng nói.
“Đội Quốc kỳ của bọn tớ phải đi tập huấn.”
Năm lớp sáu tiểu học, [1] anh đã cao hơn các bạn đồng trang lứa một khoảng và trở thành đội trưởng kiêm người cầm cờ, khi đứng cạnh Tưởng Tinh gần như đã cao hơn cô cả hai quãng.
“Tớ biết mà, nên chỉ có thể đợi cậu thôi.” Cô lấy ra vài tờ tiền lắc trước mặt anh: “Trương Tuyết Tề, tớ lại trúng thưởng rồi này, tớ đãi cậu ăn hạt dưa.”
Không ngờ rằng bên trong gói hạt dưa cũng có thẻ cào, sau khi Tưởng Tinh mua một gói, cô đã cào được liên tiếp mười hai gói.
—
Hai người cứ thế lên thẳng trường Trung học cơ sở của huyện để học, theo yêu cầu của ba mẹ, họ vẫn vẫn cùng nhau đi học và tan học, giúp đỡ lẫn nhau, không hề tách rời.
Tình cảm tuổi mới lớn trào dâng như bọt nước dày đặc cứ thế nở ra. Tưởng Tinh đã nhận thay Trương Tuyết Tề không biết bao nhiêu thư tình.
Anh đang cầm tay cầm chơi game trong phòng, không có thời gian để đọc những bức thư hồng hồng xanh xanh đó, nên bảo Tưởng Tinh đọc cho mình nghe, nghe xong cũng chẳng buồn lên tiếng, đến khi cô hỏi anh mới nói đại hai câu, ví dụ như “Cái này sai ngữ pháp rồi” hoặc “Cách hành văn này không tệ”, hay là “Chỗ này là một câu thơ” và đại loại là các câu như vậy.
Mỗi lần như thế, Tưởng Tinh đều không nói nên lời mà nhìn anh chằm chằm, cô sắp xếp lại cẩn thận từng bức thư, rồi đặt ngay ngắn lên bàn.
Vào mỗi dịp Giáng sinh, bàn của Tưởng Tinh sẽ xuất hiện nhiều món quà khác nhau và đương nhiên không phải là dành cho cô, mà là nhờ cô chuyển cho Trương Tuyết Tề. Cô lấy trong cặp ra một chiếc túi đã chuẩn bị trước, cẩn thận đặt từng món quà vào trong.
Bạn cùng bàn không ngừng cười: “Tưởng Tinh, trông cậu như ông già Noel vậy đó.”
Trong dịp lễ Giáng sinh năm học lớp mười một, Tưởng Tinh đã chẳng hề vui vẻ. Chiều chủ nhật, cô chạy đến nhà Trương Tuyết Tề, vẫn như thường lệ, cô đọc nội dung được viết trong những tấm thiệp và những bức thư cho anh nghe.
Nghe người lớn kể, thời điểm mẹ của Tưởng Tinh và mẹ của Trương Tuyết Tề mang thai, họ đã gặp nhau tại một cửa hàng bánh ngọt khi mà cả hai đều muốn mua chiếc bánh dâu cuối cùng tại cửa hàng vào lúc ấy, sau đó hai gia đình mới phát hiện nhà mình ở đối diện nhà người kia và cách nhau một con đường, tính cách của hai người phụ nữ rất hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn thân.
Trương Tuyết Tề ra đời trước, nửa năm sau thì đến Tưởng Tinh được sinh ra. Bà Tô, mẫu hậu đại nhân của Tưởng Tinh là một người hâm mộ nhiệt tình các tiểu thịt tươi, một người cuồng nhan sắc, nên coi Trương Tuyết Tề như con đẻ của mình. Nguyên nhân là vì ngay từ khi sinh ra, Trương Tuyết Tề đã vô cùng trắng trẻo, ngược lại, khi mới sinh ra, Tưởng Tinh lại đỏ hỏn như chú khỉ con, chỉ có lão Tưởng, một người ba tình nguyện để con gái hành hạ mới yêu chiều cô vô bờ bến.
Thỉnh thoảng Tưởng Tinh lại lén lút hỏi bà Tô rằng: “Ma mi, nếu mẹ đã mê sắc đẹp như vậy, thì tại sao lại chọn lão Tưởng làm chồng?”
Câu trả lời của bà Tô là: “Ba con nghe lời.”
Tưởng Tinh lại chạy vào bếp, kéo kéo quần lão Tưởng: “Pa pi, chẳng phải ba là ông chủ lớn à, vậy thì tại sao lại sợ một người phụ nữ?”
Lão Tưởng khéo léo vung thìa múa muôi: “Sao ba lại sợ phụ nữ được chứ?”
“Ba nói dối.” Tưởng Tinh cắn miếng bánh quy: “Ba chẳng bao giờ dám to tiếng trước mặt mami.”
Lão Tưởng liếc nhìn cô nhóc nhỏ xinh bên chân mình một cái, tắt bếp rồi nhỏ giọng đáp: “Sao con lại chạy tới ăn ở chỗ ba thế hả? Lát nữa ma mi con lại tưởng rằng là ba cho con ăn đó.”
Vậy mà còn nói là không sợ.
Tưởng Tinh chậm rãi di chuyển miệng, tốc độ nhai như một con Lười.
“Ma mi của con không phải là phụ nữ.” Lão Tưởng cúi người thì thầm vào tai con gái.
Tưởng Tinh trợn mắt nhìn ông ấy trong hai giây, vừa mở miệng định hét to thì bị lão Tưởng bịt miệng lại, dùng ánh mắt đe dọa cô.
Ngay sau đó, ông lộ ra một nụ cười ý nhị, niềm hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập từ trong ra ngoài: “Ma mi của con là nữ thần.”
Tưởng Tinh lặng lẽ đẩy ông ấy ra, nhồm nhoàm nuốt miếng bánh quy rồi rời khỏi phòng bếp mà chẳng thèm quay đầu lại.
……
Trương Tuyết Tề được thừa hưởng hoàn toàn ngoại hình lai giữa hai dòng máu Trung – Nga của mẹ, anh thông thạo ngoại ngữ, đánh đàn violon cấp mười, phát triển toàn diện cả về mặt đạo đức, trí tuệ, vóc dáng và sức lực, hơn nữa lại cao ráo, giàu có và đẹp trai.
Còn về phần Tưởng Tinh, thuận theo tự nhiên, cô có những đức tính tốt của ba mình là trung thực, thân thiện và phẩm chất tốt. Biệt hiệu “Ngôi sao nhỏ may mắn” của cô hoàn toàn không phải là vớ vẩn.
“Whoa! Tưởng Tinh lại trúng rồi!” Các bạn nhỏ xúm vào nhau và chăm chú nhìn những con số ngày càng rõ trên những tấm thẻ.
“Năm tệ!” Tất cả cùng đồng thanh nói.
“Mấy tấm rồi?”
“Chắc là ba tấm.” Tưởng Tinh ngồi xổm dưới gốc cây đa.
“Mọi người mau đến sờ cậu ấy đi!” Những đứa trẻ vây quanh cô, rộn ràng vui vẻ cười nói không ngớt.
Đột nhiên, Tưởng Tinh nhìn thấy một tia sáng tách khỏi đám đông hỗn loạn và mịt mờ. Trương Tuyết Tề gạt vài người ra, anh tóm lấy cặp sách của Tưởng Tinh, xách cả người cô lên trên, sau đó phủi phủi lớp bụi trên tay mình: “Tớ còn tưởng là cậu bị ăn luôn rồi cơ.”
“Cậu lâu quá đó…” Tưởng Tinh nghiêng đầu nhìn anh, kéo dài giọng nói.
“Đội Quốc kỳ của bọn tớ phải đi tập huấn.”
Năm lớp sáu tiểu học, [1] anh đã cao hơn các bạn đồng trang lứa một khoảng và trở thành đội trưởng kiêm người cầm cờ, khi đứng cạnh Tưởng Tinh gần như đã cao hơn cô cả hai quãng.
“Tớ biết mà, nên chỉ có thể đợi cậu thôi.” Cô lấy ra vài tờ tiền lắc trước mặt anh: “Trương Tuyết Tề, tớ lại trúng thưởng rồi này, tớ đãi cậu ăn hạt dưa.”
Không ngờ rằng bên trong gói hạt dưa cũng có thẻ cào, sau khi Tưởng Tinh mua một gói, cô đã cào được liên tiếp mười hai gói.
—
Hai người cứ thế lên thẳng trường Trung học cơ sở của huyện để học, theo yêu cầu của ba mẹ, họ vẫn vẫn cùng nhau đi học và tan học, giúp đỡ lẫn nhau, không hề tách rời.
Tình cảm tuổi mới lớn trào dâng như bọt nước dày đặc cứ thế nở ra. Tưởng Tinh đã nhận thay Trương Tuyết Tề không biết bao nhiêu thư tình.
Anh đang cầm tay cầm chơi game trong phòng, không có thời gian để đọc những bức thư hồng hồng xanh xanh đó, nên bảo Tưởng Tinh đọc cho mình nghe, nghe xong cũng chẳng buồn lên tiếng, đến khi cô hỏi anh mới nói đại hai câu, ví dụ như “Cái này sai ngữ pháp rồi” hoặc “Cách hành văn này không tệ”, hay là “Chỗ này là một câu thơ” và đại loại là các câu như vậy.
Mỗi lần như thế, Tưởng Tinh đều không nói nên lời mà nhìn anh chằm chằm, cô sắp xếp lại cẩn thận từng bức thư, rồi đặt ngay ngắn lên bàn.
Vào mỗi dịp Giáng sinh, bàn của Tưởng Tinh sẽ xuất hiện nhiều món quà khác nhau và đương nhiên không phải là dành cho cô, mà là nhờ cô chuyển cho Trương Tuyết Tề. Cô lấy trong cặp ra một chiếc túi đã chuẩn bị trước, cẩn thận đặt từng món quà vào trong.
Bạn cùng bàn không ngừng cười: “Tưởng Tinh, trông cậu như ông già Noel vậy đó.”
Trong dịp lễ Giáng sinh năm học lớp mười một, Tưởng Tinh đã chẳng hề vui vẻ. Chiều chủ nhật, cô chạy đến nhà Trương Tuyết Tề, vẫn như thường lệ, cô đọc nội dung được viết trong những tấm thiệp và những bức thư cho anh nghe.