Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 42: Chương 42



Cuộc chiến của hắn còn tiếp diễn, không phải hắn muốn làm vua hay làm cái gì to lớn như mấy tay xuyên không bên TQ.Nếu như hắn vào thời thịnh trị của Phong kiến Việt Nam Lê Thánh Tông hoặc nhà Trần, Tây Sơn thì khác.

Lúc này hắn sẫn sang làm bóng đèn lịch sử làm nó sáng hơn , làm cho triều đại đấy, thời kỳ đấy tốt hơn, giải quyết các vấn đề triệt để hơn, để sau này có thể nước mình lớn hơn, nhiều tài nguyên hơn , không sợ các thế lực thực dân kiểu cũ lẫn mới.

Nhưng khổ nỗi hắn lại rơi vào thời kỳ cuối Bắc thuộc, lại là cái thời kỳ hùng mạnh và hung thịnh nhất của Phong kiến Trung quốc.
Nếu như hắn rơi vào mấy trăm năm trước lúc người hán phân chia thành hơn chục quốc gia có phải dễ hơn không, người Việt tuy ít hơn nhưng người hán Lúc này đánh nhau tùm lum, đỡ mệt hắn.

Lần này cuối thời nhà Tùy, là lần biến động cuối cùng của chế độ phong kiến trung hoa, nó quét sạch tàn dư cuối cùng gây bất ổn chia rẽ các vùng đất mà người Hán bình định.

Đến những triều đại sau này, khi sụp đổ, đất nước bị chia cắt cũng chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi lại thống nhất, không có tình trạng chia cắt kéo dài như cuối thời nhà Tấn.
Bây giờ người ta hay nói “ Điện- Đường – Trường – Trạm” để nói nói muốn phát triển đất nước cần phải có 4 cái này,tất nhiên nó hoàn toàn đúng trong hoàn cảnh hiện nay và mai sau.

Nhưng nếu áp dụng cái này về thời phong kiến thì sai hoàn toàn, thậm chí tay nào áp dụng vào thì đảm bảo trong 1 năm dân nổi lên giết chết hắn luôn.

Thời Phong kiến thứ các nhà nước Phong kiến quan tâm là : “ Nhân Khẩu- Lương thực – Muối – Sắt “ và cả 4 cái này đều là nhà nước nắm, 4 cái này là căn cứ cho mọi triều đại tồn tại, vì nó là 4 thứ thu nhập chính và tạo nên sức mạnh của 1 triều đại.

Trong đó, nhân khẩu là quan trọng nhất, 1 triều đại sụp đổ khi mà họ kiểm soát nhân khẩu ít hơn số các quý tộc và cường hào nắm.

Có nhân khẩu là có tiền thuế, có người làm ra lương thực, có người làm hoặc mua muối, có người đào mỏ và rèn sắt.

Chưa kể thời phong kiến, tỷ lệ chết người bởi các loại bệnh hay thiên tai cao, người là nguồn thu thế chính , lực lượng lao động chính, nên quốc gia nào càng hùng mạnh thì càng đông dân.

Công nghệ kém nên 3 thứ thiết yếu là lương thực, muối, sắt sản xuất ra sản lượng thấp ,vì vậy luôn đắt hàng bất kì ở thời đại nào, lúc nào cũng trong tình trạng cháy hàng lại bán được giá cao, dù chiến tranh loạn lạc hay thời hòa bình.
Trung Quốc là người hiểu rõ vấn đề này nên từ sớm thời nhà Hán về sau 2 thứ muối và sắt thì nhà nước nắm, dân chúng có thể nộp thuế bằng tiền hoặc lương thực, dân chúng cấm khai mỏ và luyện quạng sắt hay làm muối, chính sách này kéo đến hết thời phong kiến Trung Quốc năm 1911.