Khanh Khanh Của Tôi

Chương 78

Ngôn Khanh không có sức chống cự đối với Hoắc tiên sinh, bị anh ôm như vậy, nghe anh ghé vào tai nói thẳng ra dục vọng của bản thân, cô như đang bay trên mây, cả người vừa mềm vừa nóng, chỉ nghĩ mặc anh muốn làm gì thì làm.

Thân thể cũng tốt, tình cảm cũng tốt, anh muốn, cô đáp ứng toàn bộ.

Anh luôn nâng niu cô như bảo vật, còn cô sao lại không.

Từ phòng tắm đến sô pha, cả chiếc giường nhỏ anh từng ngủ bên ngoài phòng ngủ của cô, cuối cùng trở lại chiếc giường lớn tồn tại mùi hương trên người cô.

Ở chỗ này cô và anh có lần đầu tiên, sau này cũng có vô số buổi tối ôm nhau ngủ, cho đến hôm nay, cô là Vân Khanh, lại nằm xuống vị trí cũ, dùng đôi tay mướt mồ hôi ôm chặt anh, cùng anh tận tình trầm luân trong niềm vui thích cực hạn.

Sau nửa đêm Ngôn Khanh không chịu đựng nổi nữa, hữu khí vô lực đẩy anh: “Anh lại quá độ, em liền…”

Giọng anh khàn đặc: “Liền thế nào.”

Ngôn Khanh chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh nước, câu lấy cổ anh, kéo dài giọng nói quyến rũ: “Liền — khóc.”

Hoắc Vân Thâm buồn cười, mồ hôi lăn xuống theo thái dương, anh hôn cô: “Khanh Khanh biết anh sợ gì nhất.”

Sợ cô khóc, sợ cô đau.

Sợ cô có bất cứ bất bình, khổ sở nào.


Đôi tay ổn định của người đàn ông bắt đầu run rẩy.

Ở trang tiếp theo, cô đổi thành bút nước sáu màu, vụng về viết một vài lời nói ngắn ngủi.

“Hôm nay lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, anh ấy giúp mình đuổi sâu, nói mình là kẹo bông gòn. Cây trong sân đều rất cao, hoa cũng đẹp, nhưng so ra đều kém anh ấy.”

“Mình không biết gả cho anh ấy là có ý gì, nhưng nghe người khác nói, kết hôn là có thể mỗi ngày ở bên nhau, mình nguyện ý.”

“Mình thích Vân Thâm ca ca.”

Năm đó cô còn rất nhỏ, tuy thông minh sớm, nhưng thời gian học viết chữ không dài, rất nhiều ký tự bị thay thế bởi các nét đơn giản và ghép vần, nhưng chỉ có hai chữ “Vân Thâm”, vô cùng nghiêm túc đoan chính, giống như nhìn mẫu mà sao chép từng li từng tí.

Hoắc Vân Thâm ngồi ở mép giường, trái tim bị lửa nóng thiêu đốt, ngón tay lạnh thành băng.

Anh vẫn nhìn chằm chằm trang giấy nhỏ không nhúc nhích.

Trong đầu trống rỗng, lại bị từng cơn sóng xung kích đau muốn vỡ ra.

Anh chưa từng thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra, cô gái nhỏ năm sáu tuổi, mặc chiếc váy thêu hoa, hai bắp chân đung đưa trên ghế dựa, dưới ánh đèn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, mãi lâu sau mới viết xong đoạn này, sau đó mướt mồ hôi cười ngọt ngào.

Cô không chỉ viết trang này, mà còn cả một quyển, hết năm này qua năm khác.

Mỗi một trang đều liên quan đến anh, từng câu từng chữ, đều là Tiểu Vân Khanh ưu ái và giữ gìn vô điều kiện Vân Thâm ca ca từ thời thơ ấu.

“Vân Thâm ca ca khen mình buộc tóc đuôi ngựa đẹp, còn tặng cho mình dây cột tóc, mình muốn buộc mỗi ngày.”

“Anh ấy lại cao hơn, mình ngẩng đầu lên mới có thể nhìn được anh ấy.”

“Tay anh ấy nóng quá, lúc dắt mình mình muốn phát sốt.”

“Vân Thâm ca ca nói trưởng thành liền cưới mình về nhà.”

“Anh ấy không còn nữa, mình không tìm thấy anh ấy.”

“Mình nhớ anh ấy, anh ấy có thể chịu khổ được không, nhưng mình không ra được, mình nhảy xuống từ ban công, vẫn bị bắt trở về.”

“Mẹ qua đời, mới qua mấy ngày ba ba đã cưới người khác, trong nhà không có người yêu mình, ba ba nói, nếu mình đi tìm anh ấy, về sau đừng làm con gái nhà họ Vân.”

“Mình tìm được Vân Thâm ca ca, nhưng anh ấy quên mình rồi.”

Ở chỗ này Tiểu Vân Khanh vẽ cái mặt cười rất lớn.

“Không sao nha, mình mặc chiếc váy trắng anh ấy thích, buộc dây cột tóc anh ấy tặng, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhớ mình, chờ lớn lên, mình còn muốn gả cho anh ấy.”

Phía dưới vẫn còn chữ, nhưng không thấy rõ, bị nước mắt người đàn ông làm ướt, mờ mịt thành một mảnh.

Đêm khuya dưới ngọn đèn bàn, đầu ngón tay Hoắc Vân Thâm hiện lên xanh trắng, nắm chặt sổ, lại run rẩy buông ra, vuốt phẳng từng nếp gấp, anh cúi xuống, đau như dao cắt.

Người quên, là anh. 

Hoắc Vân Thâm lật người, gắt gao ôm lấy người đang ngủ say bên cạnh, cô lẩm bẩm tiến vào khuỷu tay anh, hai má ửng hồng, lông mi dài tựa lông quạ, môi đỏ mang theo ý cười, trong mộng còn lần tới theo bản năng, nỉ non hôn anh một chút.

Những giọt nước mắt lặng lẽ của anh làm ướt tóc cô.

Hoắc Vân Thâm không khống chế được mà ôm chặt hơn, nảy sinh suy nghĩ ác độc muốn nhúng cô vào máu khảm thành một thể. Cô hơi đau, oán trách túm lấy cổ áo anh cắn loạn.

“Cắn đi,” Giọng anh khô khan, ép tới cực thấp, “giữ mạng cho anh là được.”

Mạng này của anh, muốn giữ cô cho đến chết.


Đến đây là kết thúc, cùng vợ chồng thâm tình khom lưng trước mọi người!

Phía sau còn có phiên ngoại, ai muốn xem tiểu bánh bao, còn cả thời học sinh, đều sẽ viết ~ những cái khác cũng sẽ xem tình huống rồi viết ~