Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 4: 4


- Hân Nhi, con nhớ những lời mẹ dặn chưa?
- Dạ Hân nhớ ạ.

- Hân Nhi của ba ngoan, ngày kia ba mẹ về sẽ mua quà cho con.

- Hân biết rồi.

Yêu ba nhất luôn.

Hân Nghiên gật đầu ôm lấy ba mình.

Vì mấy ngày trước bên họ hàng xa mời ăn giỗ nhưng Hân Nghiên lại đang đi học.

Thành ra họ đành để cô ở nhà.

Nhưng nhờ mẹ của Trạch Dương chăm sóc hộ.

Đây cũng không phải lần đầu, họ thường xuyên phải đi làm và nhờ Hạ Mỹ Oánh chăm sóc Hân Nghiên.

Từ hồi Hân Nghiên còn nhỏ đã nhờ mẹ của Trạch Dương chăm sóc rất nhiều.

Họ tin tưởng nên mới giao con gái cưng của mình đến đó.

Hân Nghiên nhanh chân chạy sang nhà Trạch Dương trước để ba mẹ cô đi sao.

Nói chuyện một lúc với mẹ của Trạch Dương thì hai người họ lái xe đi.

Hân Nghiên vui vẻ chạy lên phòng của Trạch Dương.

Cậu đang đọc sách.

- Trạch Dương, Trạch Dương biết tin gì chưa? Tối nay mình ngủ ở nhà Trạch Dương đó.

- Biết rồi.

- Vì vậy nên mình đã quyết định cho Trạch Dương mượn gấu bông của mình đó.

- Tại sao?

- Tại mình ngủ cùng Trạch Dương mà, nên phải cho Trạch Dương mượn để ngủ cùng chứ.

- Không được.

Cậu...sang phòng khác.

- Ơ...nhưng mà...!
Hân Nghiên còn chưa nói xong đã bị Trạch Dương kéo ra khỏi phòng.

Ở độ tuổi đang bắt đầu phát triển Trạch Dương đã suy nghĩ được rất nhiều điều.

Chỉ có Hân Nghiên tồ tề nên vẫn chả hiểu gì.

Nếu nói trước kia ngủ chung thì còn được chứ bây giờ hai đứa đều đang tuổi lớn mà còn ngủ cùng nhau thì không hay cho lắm.

Hạ Mỹ Oánh đang lau sàn nhà thì thấy Hân Nghiên ôm gấu bông lững thững đi xuống.

Mặt cô ỉu xìu nhìn cũng thật đáng yêu.

- Hân Nhi sao vậy con?
- Trạch Dương xấu tính lắm.

Không cho Hân ngủ cùng, còn đuổi Hân ra ngoài nữa.

- Ai da, cái thằng này thật là.

Hân Nhi đi lên để cô nói chuyện với Tiểu Dương nha.

- Dạ.

Hạ Mỹ Oánh đưa Hân Nghiên đi lên phòng Trạch Dương.

Bà gõ cửa kêu Trạch Dương ra để nói chuyện.

Cậu tuy không muốn nhưng vẫn phải mở cửa
- Sao con không cho Hân Nhi ngủ cùng?
- Đúng rồi đó, sao không cho mình ngủ cùng?
Hân Nghiên thấy Hạ Mỹ Oánh nói cũng nói theo.

Trạch Dương nhíu mày nhìn cô.

- Con lớn rồi, thích ngủ riêng.

- Thì con cho Hân Nhi ngủ cùng một hôm thì có sao.

- Mẹ ngủ cùng Hân Nhi mà chả được.

- Nhưng mình thích ngủ cùng Trạch Dương cơ.

- Tại sao?
- Tại phòng Trạch Dương đẹp á.

Hai người kia hết nói nổi.

Hạ Mỹ Oánh phải nói mãi thì Trạch Dương mới chịu để cho Hân Nghiên ngủ cùng.