Hướng Noãn
Chương 68: Công chúa nhỏ Quyển Quyển nhà họ Hướng (1)
9 giờ tối, Ôn Noãn ra khỏi phòng thu âm.
Chị Mân hôm nay cũng ở đây, bởi vì hôm nay chắc sẽ là lần cuối cùng của cô, không, là lần cuối vào phòng thu âm trước khi sinh.
Hiện tại chỉ cách ngày dự sinh của Ôn Noãn nửa tháng, Hướng Đồ Nam cũng đã quyết định bắt đầu từ tuần sau, chuyển sang hình thức điều khiển từ xa, bản thân tạm thời sẽ không đến nhà máy bên Tiêu Sơn nữa.
“Sắp sinh rồi à?” Chị Mân cười tủm tỉm hỏi.
“Còn nửa tháng nữa.”
Chị Mân thở dài, nửa là trêu chọc, nửa cũng là chân thành: “Sau này em chắc sẽ không có bao nhiêu thời gian tiếp tục công việc nữa rồi. Chị tổn thất nặng nề quá.”
Ôn Noãn rất không để bụng: “Không sao, em ôm con vào phòng thu âm.”
Chị Mân bị chọc cười.
“Cậu Hướng có bằng lòng được không? Trách chết chị ấy chứ.”
“Không sợ, anh ấy nghe lời em.”
Nghe lời này, tự tin biết bao.
Chị Mân cười một tiếng, thở dài nói: “Cho nên chị hay nói với chị Tam, em với Dương Lưu Thư tốt số, có thể gặp được hai anh em nhà họ Hướng, tốt đến không thể tốt hơn, thực sự là làm người ta hâm mộ chết mất thôi.”
Một tay Ôn Noãn đặt lên chiếc bụng nhỏ đã nhô cao của mình, bĩu môi cười nói: “Bọn em cũng đâu tệ chứ. Đâu có thua kém gì hai người họ.” Dừng lại, rồi cười, “Nhưng hai người họ quả thật đều rất tốt.”
Đang cùng chị Mân nói chuyện, điện thoại của Ôn Noãn vang lên.
Giọng nói mang theo ý cười của Hướng Đồ Nam từ bên trong truyền tới.
“Xong chưa?”
“Vừa mới xong. Đang cùng chị Mân nói chuyện, chút nữa sẽ về.”
“Vợ vất vả rồi.”
Cô cười khanh khách: “Chị Mân rất chiếu cố em, không đến mức vất vả. Hơn nữa nhân vật này rất thú vị nha, mỗi lần thu âm em đều bị chọc cười gần chết.”
Chị Mân đứng một bên, nghe thấy Ôn Noãn nhắc tới mình, đầu tiên là vui vẻ, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của cô, càng vui vẻ hơn.
Lần này lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình, nhân vật mà Ôn Noãn lồng tiếng kia là kiểu cực kỳ ngốc nghếch, rất khôi hài.
Hướng Đồ Nam: “Vậy anh phải cảm ơn chị Mân rồi.”
Đang nói, thì có cơm hộp được đưa lên.
Cậu trai đưa cơm hộp rất đẹp trai, dáng người còn khỏe khoắn, nhưng nhân phẩm không tốt, vừa lên tới nơi đã thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Thế nhưng ông chú phía sau cậu ta trông lại thành thục ổn trọng, rất lịch sự mỉm cười với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mang thai tuần thứ 38, cũng không hề ảnh hưởng đến cô phát huy, sải một bước, cô mang theo cái bụng to bay ngay về phía trước.
“Sao anh đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”
Hai tay Hướng Đồ Nam đều cầm túi, không có cách nào ngăn cản cô làm loại động tác nguy hiểm cao này, không khỏi sợ hãi: “Cẩn thận! Em chậm một chút có được không? Em là con khỉ đấy hả?”
Ôn Noãn mặc kệ sự sợ hãi trong lòng anh, lúc này đã nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay anh.
“Đồ nướng phải không? Sao thơm thế?”
Hướng Đồ Nam một bên chào hỏi cùng chị Mân, một bên không nể tình chút nào mà dập tắt hy vọng của cô: “Không có phần của em.” Nói rồi đem túi đưa cho chị Mân.
Ôn Noãn: “Không được! Em cũng muốn ăn. Chị Mân, chị đưa em xem, anh ấy đã mua cái gì?”
Chị Mân thấy Hướng Đồ Nam nháy mắt ra hiệu, rất phối hợp mà giấu hai tay ra sau lưng: “Không có phần của em. Đây là chồng em mua cho bọn chị.”
Ôn Noãn vẫn muốn giành cho mình, Hướng Đồ Nam đã kéo cô đi.
Ôn Noãn thề sống chết không từ bỏ, một tay bị anh nắm, một tay vẫn duỗi về phía chị Mân, làm dáng vẻ sinh ly tử biệt.
“Cho em ăn một ít…… Em cũng muốn ăn một ít”
Tiếng nói càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng rống giận dữ: “Hướng Đồ Nam, anh chờ đấy!”
Chú Lợi cũng vừa mỉm cười vừa đưa túi trong tay mình cho chị Mân, nói xong lời từ biệt, vội vàng đuổi theo.
Lên đến xe, Ôn Noãn không được ăn đồ ăn khuya còn đang giận dỗi. Hướng Đồ Nam muốn nắm tay cô, bị cô hất ra, muốn ôm cô, cô bụng to như thế, thân thủ vẫn tránh thoát một cách nhanh nhẹn.
“Em muốn ăn à?” Cô phồng má lên, tức thành một con ếch xanh lớn, “Con gái anh muốn ăn đấy chứ? Đã biết là anh không thương nó……”
Đối với sự ngang ngược vô lý của thai phụ, đây luôn luôn là chiêu tốt nhất.
Anh buông môi cô ra, khẽ cười nói: “Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho em, được không?”
Ôn Noãn thờ phì phì, tâm bất cam tình bất nguyện gật đầu: “Được thôi. Thật sự không phải em muốn ăn.”
“Ừ, anh biết.”
Trong suốt thai kỳ, cô ngoại trừ bụng bầu phình to nhanh như thổi bóng bay, thì dù là khuôn mặt hay tay chân đều không thay đổi nhiều lắm so với trước khi mang thai.
Này thì tốt rồi, Ôn Noãn không chút khách khí mà tìm được cái cớ cho sự thèm ăn của mình, mỗi lần muốn ăn thứ không nên nào đó, là không đỏ mặt không thở dốc mà đem trách nhiệm đẩy đến trên người nhóc con trong bụng kia.
Nhóc con vô tội trong bụng còn không thể thanh minh cho chính mình, ngay cả bố bé cũng vô cùng bất lực.
Sau khi về đến nhà, thai phụ lại bắt đầu trái tính trái nết (1), không cần ăn khuya, chỉ muốn được bế. Bây giờ cô như thế này, Hướng Đồ Nam thật sự không dám tùy tiện bế cô. Nhưng Ôn Noãn từ sau khi mang thai, thực sự là như bị lão Phật gia nhập, cực kỳ bảo thủ, không nghe bất cứ lời ngỗ nghịch nào.
Không bế không được.
Hướng Đồ Nam bất lực, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm, bế cô từ đầu cầu thang đến cửa phòng ngủ.
Ôn Noãn lúc này mới vô cùng rộng lượng mà giơ cao đánh khẽ, thả cho anh một con ngựa.
“Tắm cùng nhau đi.”
Hướng Đồ Nam:…… Tốt lắm, làm quen trước với ngôn ngữ của em bé.
Hai người cùng nhau vào phòng tắm.
Thật ra không cần Ôn Noãn nhắc, chỉ cần anh ở nhà, anh đều sẽ không yên tâm để cô tắm một mình.
Nhưng từ sau khi mang thai, Ôn Noãn đã kiên quyết không chịu dùng bồn tắm nữa.
Anh cởi váy bầu ra cho cô, cái bụng bầu như quả bóng của cô xuất hiện trước mặt anh không chút che đậy.
“Xấu lắm có phải không?” Cô hỏi.
Một tay anh chạm lên trên bụng cô, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp, có cảm động, có vui sướng, thậm chí có cả một chút lo lắng. Sợ bản thân không phải là một người cha tốt, sợ không bảo vệ chu toàn cho con gái.
“Không xấu. Không xấu chút nào hết.”
Ôn Noãn cười khanh khách: “Thứ lỗi cho anh cũng không dám nói ra cái từ ‘ xấu ’, hừ!”
Hướng Đồ Nam:……
“Nhưng em thật sự cảm thấy…… rất kỳ lạ.” Cô cúi đầu, trên mặt có một tia mất mát không dễ phát hiện, “Như con quái vật.”
Thật ra có đôi khi người ta quá cường điệu sự vĩ đại của tình mẫu tử. Cho dù làm mẹ rồi, cũng vẫn cứ là một người phụ nữ, thích cái đẹp là thiên tính của con người.
Hơn nữa anh cũng biết, rằng thay vì cứ luôn cường điệu cô bây giờ không xấu, chi bằng làm cô tin tưởng nhiều hơn một chút vào tương lai.
Tay anh vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Đừng sợ, chờ thêm mấy ngày nữa sinh xong là ổn cả thôi. Em xem chị dâu không phải đã khôi phục rất tốt đó sao, nhà chúng ta về mặt này có bí quyết cả, bảo đảm vợ anh đến cuối đời, vẫn sẽ xinh đẹp như thuở ban đầu. Sao, muốn anh nói ngay bây giờ cho em biết nên làm thế nào không. Anh đã ghi nhớ tất cả rồi.”
Cô bĩu môi lắc đầu, trong mắt đã có ý cười: “Em chẳng muốn nhớ. Nhưng đến lúc đó, anh phải giám sát em.”
“Không thành vấn đề.”
Cô lúc này mới vui vẻ lên, ngoan ngoãn mà đứng đó, để anh tắm táp giúp.
Sau khi tắm xong nằm lên giường, Ôn Noãn lại hỏi anh: “Sao hôm nay đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”
“Hôm nay không tệ. Hơn nữa em hiếu động như vậy, anh sợ em sinh sớm, tốt nhất là canh bên cạnh em thì yên tâm hơn.”
Ôn Noãn: “Ọe ~~”
Hai người tổ chức đám cưới vào ngày 25 tháng 9 năm ngoái, lúc ấy trong bụng Ôn Noãn đã có bé con này. Ba tháng đầu, Ôn Noãn đi theo bên cạnh Hướng Đồ Nam suốt, đến khi tình trạng của em bé ổn định, Ôn Noãn lại bắt đầu tiếp tục công việc lồng tiếng, có đôi khi phải ở Thượng Hải một mình.
Hướng Đồ Nam đã từng đề nghị mẹ Ôn đến ở cùng cô, mẹ Ôn cũng tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng như vậy, lại chỉ còn có mình Ôn Uyển ở quê nhà, Ôn Noãn không yên tâm lắm-- nghe nói bố Ôn đang cùng bà vợ sau của ông ta nháo ly hôn, cô sợ ông ta đi quấy rầy Ôn Uyển.
“Đợi chị em xong là ổn thôi. Đến lúc đó để mẹ em dọn đến bên này một thể, cả nhà đoàn tụ.” Ôn Noãn cảm thán.
Mặc dù quá trình hơi gian nan, mẹ Ôn đã từng kiên trì suốt nửa năm cũng không chịu buông xuôi, nhưng cuối cùng, Trình Vị Thức vẫn khiến bà động lòng, đầu năm nay, thuận lợi cưới được Ôn Uyển.
Mặc kệ nói như thế nào, hai chị em đều xem như bụi trần lắng đọng (2).
Với tư cách là con rể, cả Hướng Đồ Nam và Trình Vị Thức đã tìm được nhà cho mẹ Ôn, đều cách rất gần nhà mỗi người bọn họ, chỉ cần xem mẹ Ôn thích ở đâu mà thôi.
Cho nên, sau này, ba mẹ con các cô, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
--
Kể từ khi bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, chất lượng giấc ngủ của Ôn Noãn đã bị suy giảm rất nhiều, tối hôm nay cũng vậy. Sau một hồi lăn qua lộn lại trên giường, Ôn Noãn lại bắt đầu trái tính trái nết, vần vò bố đứa bé dậy.
“Kể chuyện nghe đi.” Cô bật đèn bên phía đầu giường mình, cầm một quyển sách từ trên đầu giường nhét vào tay Hướng Đồ Nam, “Con gái anh muốn nghe.”
Hướng Đồ Nam: “Em xác định con gái anh thích nghe 《 Ma thổi đèn 》(3)?”
Ôn Noãn rất chắc chắn mà xua tay: “Con bé chắc chắn sẽ theo em, không thích nghe truyện cổ tích. Xác định là cái này, đọc đi. Tiếp lần trước ấy.”
Hướng Đồ Nam:……
này sao lại xấu thế này?”
———-
(1) Trái tính trái nết: Nguyên văn là 作妖 (Làm yêu) – phương ngữ Đông Bắc, ý chỉ gây rắc rối không có lý do; mang nghĩa chê trách hoặc khen ngợi tùy hoàn cảnh; cũng chỉ việc trẻ em gây rắc rối và không nghe lời
(2) Bụi trần lắng đọng (尘埃落定 / Trần ai lạc định): ý chỉ việc đã trải qua nhiều sóng giá cuối cùng cũng có kết quả
(3) (鬼吹灯 – Quỷ xuy đăng): một bộ truyện nhiều tập của Trung Quốc do tác giả Thiên Hạ Bá Xướng (Trương Mục Dã) viết
Chị Mân hôm nay cũng ở đây, bởi vì hôm nay chắc sẽ là lần cuối cùng của cô, không, là lần cuối vào phòng thu âm trước khi sinh.
Hiện tại chỉ cách ngày dự sinh của Ôn Noãn nửa tháng, Hướng Đồ Nam cũng đã quyết định bắt đầu từ tuần sau, chuyển sang hình thức điều khiển từ xa, bản thân tạm thời sẽ không đến nhà máy bên Tiêu Sơn nữa.
“Sắp sinh rồi à?” Chị Mân cười tủm tỉm hỏi.
“Còn nửa tháng nữa.”
Chị Mân thở dài, nửa là trêu chọc, nửa cũng là chân thành: “Sau này em chắc sẽ không có bao nhiêu thời gian tiếp tục công việc nữa rồi. Chị tổn thất nặng nề quá.”
Ôn Noãn rất không để bụng: “Không sao, em ôm con vào phòng thu âm.”
Chị Mân bị chọc cười.
“Cậu Hướng có bằng lòng được không? Trách chết chị ấy chứ.”
“Không sợ, anh ấy nghe lời em.”
Nghe lời này, tự tin biết bao.
Chị Mân cười một tiếng, thở dài nói: “Cho nên chị hay nói với chị Tam, em với Dương Lưu Thư tốt số, có thể gặp được hai anh em nhà họ Hướng, tốt đến không thể tốt hơn, thực sự là làm người ta hâm mộ chết mất thôi.”
Một tay Ôn Noãn đặt lên chiếc bụng nhỏ đã nhô cao của mình, bĩu môi cười nói: “Bọn em cũng đâu tệ chứ. Đâu có thua kém gì hai người họ.” Dừng lại, rồi cười, “Nhưng hai người họ quả thật đều rất tốt.”
Đang cùng chị Mân nói chuyện, điện thoại của Ôn Noãn vang lên.
Giọng nói mang theo ý cười của Hướng Đồ Nam từ bên trong truyền tới.
“Xong chưa?”
“Vừa mới xong. Đang cùng chị Mân nói chuyện, chút nữa sẽ về.”
“Vợ vất vả rồi.”
Cô cười khanh khách: “Chị Mân rất chiếu cố em, không đến mức vất vả. Hơn nữa nhân vật này rất thú vị nha, mỗi lần thu âm em đều bị chọc cười gần chết.”
Chị Mân đứng một bên, nghe thấy Ôn Noãn nhắc tới mình, đầu tiên là vui vẻ, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của cô, càng vui vẻ hơn.
Lần này lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình, nhân vật mà Ôn Noãn lồng tiếng kia là kiểu cực kỳ ngốc nghếch, rất khôi hài.
Hướng Đồ Nam: “Vậy anh phải cảm ơn chị Mân rồi.”
Đang nói, thì có cơm hộp được đưa lên.
Cậu trai đưa cơm hộp rất đẹp trai, dáng người còn khỏe khoắn, nhưng nhân phẩm không tốt, vừa lên tới nơi đã thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Thế nhưng ông chú phía sau cậu ta trông lại thành thục ổn trọng, rất lịch sự mỉm cười với Ôn Noãn.
Ôn Noãn mang thai tuần thứ 38, cũng không hề ảnh hưởng đến cô phát huy, sải một bước, cô mang theo cái bụng to bay ngay về phía trước.
“Sao anh đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”
Hai tay Hướng Đồ Nam đều cầm túi, không có cách nào ngăn cản cô làm loại động tác nguy hiểm cao này, không khỏi sợ hãi: “Cẩn thận! Em chậm một chút có được không? Em là con khỉ đấy hả?”
Ôn Noãn mặc kệ sự sợ hãi trong lòng anh, lúc này đã nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay anh.
“Đồ nướng phải không? Sao thơm thế?”
Hướng Đồ Nam một bên chào hỏi cùng chị Mân, một bên không nể tình chút nào mà dập tắt hy vọng của cô: “Không có phần của em.” Nói rồi đem túi đưa cho chị Mân.
Ôn Noãn: “Không được! Em cũng muốn ăn. Chị Mân, chị đưa em xem, anh ấy đã mua cái gì?”
Chị Mân thấy Hướng Đồ Nam nháy mắt ra hiệu, rất phối hợp mà giấu hai tay ra sau lưng: “Không có phần của em. Đây là chồng em mua cho bọn chị.”
Ôn Noãn vẫn muốn giành cho mình, Hướng Đồ Nam đã kéo cô đi.
Ôn Noãn thề sống chết không từ bỏ, một tay bị anh nắm, một tay vẫn duỗi về phía chị Mân, làm dáng vẻ sinh ly tử biệt.
“Cho em ăn một ít…… Em cũng muốn ăn một ít”
Tiếng nói càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng rống giận dữ: “Hướng Đồ Nam, anh chờ đấy!”
Chú Lợi cũng vừa mỉm cười vừa đưa túi trong tay mình cho chị Mân, nói xong lời từ biệt, vội vàng đuổi theo.
Lên đến xe, Ôn Noãn không được ăn đồ ăn khuya còn đang giận dỗi. Hướng Đồ Nam muốn nắm tay cô, bị cô hất ra, muốn ôm cô, cô bụng to như thế, thân thủ vẫn tránh thoát một cách nhanh nhẹn.
“Em muốn ăn à?” Cô phồng má lên, tức thành một con ếch xanh lớn, “Con gái anh muốn ăn đấy chứ? Đã biết là anh không thương nó……”
Đối với sự ngang ngược vô lý của thai phụ, đây luôn luôn là chiêu tốt nhất.
Anh buông môi cô ra, khẽ cười nói: “Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho em, được không?”
Ôn Noãn thờ phì phì, tâm bất cam tình bất nguyện gật đầu: “Được thôi. Thật sự không phải em muốn ăn.”
“Ừ, anh biết.”
Trong suốt thai kỳ, cô ngoại trừ bụng bầu phình to nhanh như thổi bóng bay, thì dù là khuôn mặt hay tay chân đều không thay đổi nhiều lắm so với trước khi mang thai.
Này thì tốt rồi, Ôn Noãn không chút khách khí mà tìm được cái cớ cho sự thèm ăn của mình, mỗi lần muốn ăn thứ không nên nào đó, là không đỏ mặt không thở dốc mà đem trách nhiệm đẩy đến trên người nhóc con trong bụng kia.
Nhóc con vô tội trong bụng còn không thể thanh minh cho chính mình, ngay cả bố bé cũng vô cùng bất lực.
Sau khi về đến nhà, thai phụ lại bắt đầu trái tính trái nết (1), không cần ăn khuya, chỉ muốn được bế. Bây giờ cô như thế này, Hướng Đồ Nam thật sự không dám tùy tiện bế cô. Nhưng Ôn Noãn từ sau khi mang thai, thực sự là như bị lão Phật gia nhập, cực kỳ bảo thủ, không nghe bất cứ lời ngỗ nghịch nào.
Không bế không được.
Hướng Đồ Nam bất lực, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm, bế cô từ đầu cầu thang đến cửa phòng ngủ.
Ôn Noãn lúc này mới vô cùng rộng lượng mà giơ cao đánh khẽ, thả cho anh một con ngựa.
“Tắm cùng nhau đi.”
Hướng Đồ Nam:…… Tốt lắm, làm quen trước với ngôn ngữ của em bé.
Hai người cùng nhau vào phòng tắm.
Thật ra không cần Ôn Noãn nhắc, chỉ cần anh ở nhà, anh đều sẽ không yên tâm để cô tắm một mình.
Nhưng từ sau khi mang thai, Ôn Noãn đã kiên quyết không chịu dùng bồn tắm nữa.
Anh cởi váy bầu ra cho cô, cái bụng bầu như quả bóng của cô xuất hiện trước mặt anh không chút che đậy.
“Xấu lắm có phải không?” Cô hỏi.
Một tay anh chạm lên trên bụng cô, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp, có cảm động, có vui sướng, thậm chí có cả một chút lo lắng. Sợ bản thân không phải là một người cha tốt, sợ không bảo vệ chu toàn cho con gái.
“Không xấu. Không xấu chút nào hết.”
Ôn Noãn cười khanh khách: “Thứ lỗi cho anh cũng không dám nói ra cái từ ‘ xấu ’, hừ!”
Hướng Đồ Nam:……
“Nhưng em thật sự cảm thấy…… rất kỳ lạ.” Cô cúi đầu, trên mặt có một tia mất mát không dễ phát hiện, “Như con quái vật.”
Thật ra có đôi khi người ta quá cường điệu sự vĩ đại của tình mẫu tử. Cho dù làm mẹ rồi, cũng vẫn cứ là một người phụ nữ, thích cái đẹp là thiên tính của con người.
Hơn nữa anh cũng biết, rằng thay vì cứ luôn cường điệu cô bây giờ không xấu, chi bằng làm cô tin tưởng nhiều hơn một chút vào tương lai.
Tay anh vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Đừng sợ, chờ thêm mấy ngày nữa sinh xong là ổn cả thôi. Em xem chị dâu không phải đã khôi phục rất tốt đó sao, nhà chúng ta về mặt này có bí quyết cả, bảo đảm vợ anh đến cuối đời, vẫn sẽ xinh đẹp như thuở ban đầu. Sao, muốn anh nói ngay bây giờ cho em biết nên làm thế nào không. Anh đã ghi nhớ tất cả rồi.”
Cô bĩu môi lắc đầu, trong mắt đã có ý cười: “Em chẳng muốn nhớ. Nhưng đến lúc đó, anh phải giám sát em.”
“Không thành vấn đề.”
Cô lúc này mới vui vẻ lên, ngoan ngoãn mà đứng đó, để anh tắm táp giúp.
Sau khi tắm xong nằm lên giường, Ôn Noãn lại hỏi anh: “Sao hôm nay đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”
“Hôm nay không tệ. Hơn nữa em hiếu động như vậy, anh sợ em sinh sớm, tốt nhất là canh bên cạnh em thì yên tâm hơn.”
Ôn Noãn: “Ọe ~~”
Hai người tổ chức đám cưới vào ngày 25 tháng 9 năm ngoái, lúc ấy trong bụng Ôn Noãn đã có bé con này. Ba tháng đầu, Ôn Noãn đi theo bên cạnh Hướng Đồ Nam suốt, đến khi tình trạng của em bé ổn định, Ôn Noãn lại bắt đầu tiếp tục công việc lồng tiếng, có đôi khi phải ở Thượng Hải một mình.
Hướng Đồ Nam đã từng đề nghị mẹ Ôn đến ở cùng cô, mẹ Ôn cũng tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng như vậy, lại chỉ còn có mình Ôn Uyển ở quê nhà, Ôn Noãn không yên tâm lắm-- nghe nói bố Ôn đang cùng bà vợ sau của ông ta nháo ly hôn, cô sợ ông ta đi quấy rầy Ôn Uyển.
“Đợi chị em xong là ổn thôi. Đến lúc đó để mẹ em dọn đến bên này một thể, cả nhà đoàn tụ.” Ôn Noãn cảm thán.
Mặc dù quá trình hơi gian nan, mẹ Ôn đã từng kiên trì suốt nửa năm cũng không chịu buông xuôi, nhưng cuối cùng, Trình Vị Thức vẫn khiến bà động lòng, đầu năm nay, thuận lợi cưới được Ôn Uyển.
Mặc kệ nói như thế nào, hai chị em đều xem như bụi trần lắng đọng (2).
Với tư cách là con rể, cả Hướng Đồ Nam và Trình Vị Thức đã tìm được nhà cho mẹ Ôn, đều cách rất gần nhà mỗi người bọn họ, chỉ cần xem mẹ Ôn thích ở đâu mà thôi.
Cho nên, sau này, ba mẹ con các cô, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
--
Kể từ khi bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, chất lượng giấc ngủ của Ôn Noãn đã bị suy giảm rất nhiều, tối hôm nay cũng vậy. Sau một hồi lăn qua lộn lại trên giường, Ôn Noãn lại bắt đầu trái tính trái nết, vần vò bố đứa bé dậy.
“Kể chuyện nghe đi.” Cô bật đèn bên phía đầu giường mình, cầm một quyển sách từ trên đầu giường nhét vào tay Hướng Đồ Nam, “Con gái anh muốn nghe.”
Hướng Đồ Nam: “Em xác định con gái anh thích nghe 《 Ma thổi đèn 》(3)?”
Ôn Noãn rất chắc chắn mà xua tay: “Con bé chắc chắn sẽ theo em, không thích nghe truyện cổ tích. Xác định là cái này, đọc đi. Tiếp lần trước ấy.”
Hướng Đồ Nam:……
này sao lại xấu thế này?”
———-
(1) Trái tính trái nết: Nguyên văn là 作妖 (Làm yêu) – phương ngữ Đông Bắc, ý chỉ gây rắc rối không có lý do; mang nghĩa chê trách hoặc khen ngợi tùy hoàn cảnh; cũng chỉ việc trẻ em gây rắc rối và không nghe lời
(2) Bụi trần lắng đọng (尘埃落定 / Trần ai lạc định): ý chỉ việc đã trải qua nhiều sóng giá cuối cùng cũng có kết quả
(3) (鬼吹灯 – Quỷ xuy đăng): một bộ truyện nhiều tập của Trung Quốc do tác giả Thiên Hạ Bá Xướng (Trương Mục Dã) viết