[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 64: Cốc Vũ Ổ

Chương 64: Cốc Vũ Ổ

“Cô là… đồ nhi Đình Nhạn?” Động Dương Chân Nhân, Mạch Chủ Thanh Cốc Thiên của Canh Thần Tiên Phủ ngày trước, cũng là thanh niên áo xanh Quý Vô Đoan này, y kinh ngạc nhìn Liêu Đình Nhạn trước mắt, không dám tin vào mắt mình.

Mười một năm trước y thu nhận một đồ đệ tên là Liêu Đình Nhạn, trông giống hệt với đứa con gái yêu quý mất sớm của y, lúc đó y thu nhận đứa trẻ này làm đồ đệ chỉ là để gửi gắm thương nhớ, muốn chăm sóc đệ tử có duyên này thật tốt, chỉ là không ngờ được đệ tử kia của y cuối cùng lại bị cuốn vào phong ba bão táp đáng sợ.

Lúc ấy, y chỉ là một Mạch Chủ nhỏ bé, Thanh Cốc Vũ là một nơi đặc biệt nằm ở ở giữa ranh giới trong ngoài phủ, không được người khác chú ý tới, vì thế đồ nhi được lựa chọn đi hầu hạ sư tổ, tuy y không yên tâm nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể hỏi thăm mấy lần nhưng tin tức của Tam Thánh Sơn há có phải một chân nhân nhỏ bé có thể dò thám được.

Sau đó nghe nói con bé được sư tổ Từ Tạng Đạo Quân yêu thích, cùng ra khỏi Tam Thánh Sơn với sư tổ, trong số một trăm đệ tử nội môn cao cấp, chỉ có mình cô may mắn sống sót. Lúc đó, đến Thanh Cốc Thiên cũng được vinh quang trong phút chốc, chỉ là y vẫn cảm nhận được một làn sóng ngầm trôi dạt không yên, có lòng muốn đến thăm đồ nhi, khuyên giải một phen lại không cách nào gặp mặt.

Sau đó nghe nói đèn sinh mệnh của con bé bị dập tắt, hình như đã chết, lại có vài tin tức nói cô vẫn còn sống, Quý Vô Đoan thân làm sư phụ tự nhận thấy bản thân bất lực, cũng không nghe ngóng được thực hư, hơn nữa khoảng thời gian đó Thanh Cốc Thiên cũng không yên ổn, y đã phải dùng hết sức lực để bảo vệ an toàn của những đệ tử còn lại.

Sau đó thì đến trận tai ương dẫn đến Canh Thần Tiên Phủ chia năm sẻ bảy. Y ở tít phía rìa nội  phủ Canh Thần Tiên Phủ còn có thể thấy được phía trung tâm lửa cuôn ngập trời, khói đen đặc như lấp cả trời, trời đất rung động, linh mạch dưới lòng đất vỡ hết toàn bộ chỉ trong một ngày, linh viên dược viên ở các nơi đều bị khí nóng thiêu cháy, tàn úa chỉ trong một đêm, đến linh tuyền với ao hồ ở gần cũng bốc hơi hết sạch…

Tai ương như thế làm không biết bao nhiêu người chết, Cung Chủ với Trưởng Lão của mấy cung lớn cùng vài gia tộc, những nhân vật to lớn từng cao cao tại thượng đối diện với sức mạnh khủng khiếp như thế cũng không cách nào chống lại được, người thì chết, kẻ thì bị thương, những người còn sống đều hoảng loạn chạy cả, còn những nhân vật ở bên rìa như họ với mấy gia tộc nhỏ ở ngoại phủ đều may mắn vượt qua được một kiếp.

Tất cả đều bảo rằng lúc Từ Tạng Đạo Quân còn bế quan ở Tam Thánh Sơn thì đã nhập ma, vì thế mới đồ sát nhiều người như vậy, huỷ đi cơ nghiệp vạn vạn năm của Canh Thần Tiên Phủ.

Canh Thần Tiên Phủ giống như tòa tháp cao bị mất đi cột trụ, tốc độ sụp đổ vượt xa dự tính của tất cả mọi người, những môn phái bị Canh Thần Tiên Phủ ép về đã lâu liền vùng vùng vụt dậy, chia cắt các thế lực tàn dư vẫn đang hoảng loạn của Canh Thần Tiên Phủ.

Mạch Chủ Quý Vô Đoan của Thanh Cốc Thiên lúc bấy giờ kiên quyết từ bỏ cố thủ, mang theo một số tài nguyên và vài đệ tử bằng lòng đi theo tới Cốc Vũ Ổ của người bạn thân, trở thành đệ tử của Cốc Vũ Thiên, tránh khỏi khoảng thời gian hỗn loạn đó.

Hiện giờ đã gần mười năm qua đi, y gần như đã sớm quên đi đồ nhi tội nghiệp như hoa sớm nở tối tàn.

Y sao có thể ngờ được hôm nay sẽ đột nhiên gặp được người vốn tưởng đã sớm xa lìa nhân thế. Y với đồ nhi này chung sống với nhau không lâu, cũng không hiểu lắm về nhau, hiện giờ trùng phùng sau bao ngày xa cách, y cũng nhất thời không biết nên nói gì, chỉ là lòng vô cùng bùi ngùi.

Quý Vô Đoan đang xúc động bùi ngùi, Liêu Đình Nhạn thì đực mặt ra. Cô không nhớ chuyện lúc trước nữa, chư vị, cô hoàn toàn không biết anh bé trước mặt này là ai đâu!

Nghe y gọi mình là đồ đệ… vậy là sư phụ của chủ nhân cái cơ thể này hay là sư phụ của mình?

Liêu Đình Nhạn chỉ đành nhìn sang Tư Mã Tiêu. Tôi cần giúp đỡ cái, bạn trai ơi nói gì đi!

Tư Mã Tiêu tựa nguyên người trên ghế, ngồi ở góc khuất tối trong phòng, hắn đã thu bớt khí thế, Quý Vô Đoan hoàn toàn không chú ý đến hắn, nhìn thấy đồ nhi cứ ra sức nhìn sang đó y mới nhìn sang.

“Bịch–” 

Quý Vô Đoan cuối cùng cũng nhìn rõ người ngồi đằng đó là ai, chân nhũn ra rồi khuỵu xuống.

Y như về lại cái ngày Canh Thần Tiên Phủ gặp đại nạn, vị sư tổ đồ sát những tu sĩ Hóa Thần Luyện Hư thậm chí cả Hợp Thể như xắt rau cắt củ, có rất nhiều đệ tử cấp thấp của Canh Thần Tiên Phủ đến tận lúc ấy mới thấy được khuôn mặt thật sự của sư tổ lần đầu tiên đã bị sát khí bức người với cảm giác thù địch dọa cho chết khiếp.

Uy danh của hắn thậm chí còn lan truyền dữ dội ở Tu Tiên Giới hơn sau khi hắn tới Ma Vực, dẫn đến việc mấy năm nay ai cũng biết Canh Thần Tiên Phủ là do hắn huỷ diệt mà cũng không dám quang minh chính đại mà rủa xả tên Ma Vương này, không dám nói xấu nửa lời, càng không dám nhắc nhiều tới tên với đạo hiệu của hắn.

Bây giờ tên Đại Ma Vương xa xôi đáng sợ này lại xuất hiện trước mắt y.

Quý Vô Đoan chỉ thấy tim của mình như ai bóp chặt, thở không ra hơi.

Vào lúc này, tên áo tím ban nãy bị Liêu Đình Nhạn đá bay lại hùng hổ quay lại, còn dắt theo vài đệ tử và tay sai của gã, phẫn nộ hét: “Quý Vô Đoan, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi…”

Liêu Đình Nhạn mới nhìn sang, vừa chuẩn bị ra tay đánh bay cái kẻ kiếm chuyện này thì đã thấy tên áo tím dẫn đầu đột nhiên khựng lại quỳ bệt xuống đất y như anh bé áo xanh, nhìn Tư Mã Tiêu mà mắt muốn rớt luôn ra. Hình như gã sợ hơn bất cứ ai, cả người đều không ngừng run rẩy.

Tên áo tím này trước đây là đệ tử một mạch chính, vai vế cao hơn Quý Vô Đoan, vì thế gã cũng hiểu rõ Từ Tạng Đạo Quân là người thế nào hơn Quý Vô Đoan, có hai người gã mang tới cũng là đệ tử của Canh Thần Tiên Phủ, cũng nhìn thấy sư tổ truy sát Sư thị vào ngày hôm đó, lúc này mặt mũi cũng biến sắc, đứng không vững mà quỳ mọp xuống.

Những người không biết chuyện gì xảy ra nhìn thấy cảnh này cũng hoảng loạn.

Liêu Đình Nhận: “…” Ấy, sao mọi người căng vậy.

Bạn trai không cục cựa, không nói gì, cũng có nhìn họ đâu.

Biểu hiện của tên áo tím cứ như người hiện đại nhìn thấy khủng long kỷ Jura, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy hắn cứ run rẩy đó rồi cắm đầu mà chạy, liêu xiêu nghiêng ngả còn đâm trúng cả mấy cánh cửa lầu các, các lầu các vốn đã sập bỗng chốc còn tàn hơn.

Một thoáng mà người chạy hết sạch, nhìn dáng vẻ kinh hoàng của họ, Liêu Đình Nhạn cũng ngại dí theo đánh, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhìn Quý Vô Đoan vẫn chưa đứng lên.

Tư Mã Tiêu cũng chưa động đậy gì, hắn còn chả thèm nhìn tới đám người nhào tới rồi chạy đi mà chỉ bỏ tay xuống, ngồi hơi thẳng dậy, liếc nhìn Quý Vô Đoan.

Quý Vô Đoan bị nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch. Y nhớ tới cái lời đồn đó, rằng Từ Tạng Đạo Quân có thể nhìn thấu tâm trí người khác, nhìn thấu tất cả u ám bên trong nội tâm.

Liêu Đình Nhạn đi tới, che tay ở miệng hỏi bên tai Tư Mã Tiêu: “Đó là sư phụ của ta thật sao?”

Tư Mã Tiêu tiện tay ôm eo cô ừ hử: “Hình như là vậy.”

Liêu Đình Nhạn lại hỏi: “Vậy quan hệ của ta với hắn có tốt không?”

Tư Mã Tiêu: “Không rõ.”

Liêu Đình Nhạn lộ rõ vẻ mặt “mọi chuyện đi hơi xa rồi á”, Tư Mã Tiêu lại bồi cho cô một câu: “Nhưng mà ta nhìn ra được y không có ác ý với nàng.”

Liêu Đình Nhạn nghe xong cũng hiểu, theo hiểu biết mấy năm nay của cô về quan hệ sư đồ ở Tu Chân Giới, đa phần đều như quan hệ ruột thịt vậy, chắc cô với vị sư phụ này tình cảm cũng không tệ.

Cô bóp bóp tay Tư Mã Tiêu, bảo hắn buông ra, đi đến trước mặt Quý Vô Đoan, đỡ y dậy, thái độ có chút tôn kính.

Quý Vô Đoan mở trân mắt nhìn đồ đệ của mình và Đại Ma Vương thân thiết cắn tai nhau: “…”

Y được Liêu Đình Nhạn dìu dậy trong hoảng hốt, nghe thấy cô áy náy nói: “Xin lỗi sư phụ, con bị xảy ra sự cố, mất trí nhớ rồi, không nhớ người nữa.”

Quý Vô Đoan: “À… ra vậy.” Y kỳ thực hoàn toàn không nghe thấy Liêu Đình Nhạn nói gì, y bị đả kích quá lớn, không hoàn hồn được.

Hai đệ tử y đưa theo lần xuất môn này hớt hải chạy tới, hai người này tu vi không cao lắm, bị tên áo tím đánh ra bên hồ, lúc này tên áo tím đã đi, bọn họ không còn bị khống chế, vội vã đi tìm sư phụ.

“Sư phụ, người sao rồi?”

Hai đệ tử này là đệ tử của Cốc Vũ Ổ, chưa từng gặp Tư Mã Tiêu, cũng chưa từng gặp Liêu Đình Nhạn, chỉ cảm thấy sư phụ kính yêu không ổn nên cực kỳ lo lắng.

Quý Vô Đoan nhanh như cắt nắm lấy tay hai đệ tử, sợ họ nói ra câu nào không đúng, chọc sư tổ tàn độc xuống tay. Chỉ cần một cái động đậy của sư tổ là không biết họ sẽ chết như thế nào.

Liêu Đình Nhạn thấy sư phụ xanh xao mặt mày vì sợ hãi mới ho một tiếng: “Vừa rồi sư phụ không bị thương chứ ạ?”

Một tiểu đệ tử kỳ lạ hỏi nhìn cô: “Sư phụ? Sao sư tỷ này lại gọi người là sư phụ? Ban nãy sư tỷ này đã giúp người đuổi bọn Bạch Đế Sơn đi sao?”

Quý Vô Đoan nhìn Tư Mã Tiêu không có biểu hiện gì, lại nhìn Liêu Đình Nhạn đang mỉm cười: “Đây là… đệ tử mất tích nhiều năm trước của vi sư, Liêu sư tỷ của các con.”

Nói là sư tỷ nhưng y nói xong mới phát hiện tu vi của đồ nhi hiện giờ còn cao hơn cả mình, nhất thời không biết có phải mình giới thiệu nhầm rồi không nhưng nghĩ lại thì quả thật là đồ nhi của mình, y chưa từng trục xuất con bé khỏi sư môn, bất kể bây giờ nó có thân phận gì thì cũng vẫn là đệ tử của mình.

Y gồng mình giới thiệu, chuẩn bị xem thái độ Liêu Đình Nhạn thế nào rồi sửa miệng sau.

Kết quả Liêu Đình Nhạn cũng không có ý định phản bác lại, nhìn về phía hai tiểu đệ tử: “Thì ra là sư đệ à.”

Hai đệ tử nhỏ ngoan ngoãn lần lượt gọi cô là sư tỷ.

“Sư phụ và sư tỷ có thể trùng phùng đúng là chuyện vui! Sư phụ, sư tỷ có về Cốc Vũ Ổ của chúng ta không?”

Quý Vô Đoan muốn truỵ tim tới nơi, muốn bóp miệng đứa đệ tử phát ngôn lại. Thằng bé ngu ngốc này, bộ muốn nói gì là nói hay sao. Y lo ngại thân phận hiện giờ của Liêu Đình Nhạn, mà chủ yếu vẫn là lo ngại Tư Mã Tiêu.

Tuy là trông có vẻ đồ nhi với sư phụ thân nhau lắm nhưng cũng không biết quan hệ thế nào, hiện giờ cô còn sống sờ sờ ra đó, còn có tu vi như thế này, đã không còn là người ở cùng một thế giới với người sư phụ như y với cả đám sư huynh này nữa, không biết nói chuyện với nhau thế nào.

Liêu Đình Nhạn cũng rất do dự, cô không biết giao tiếp sao với người sư phụ đột nhiên xuất hiện này. Dựa theo thói quen pet công ty của cô, hỏi han xong chắc chắn phải tìm chỗ ôn lại chuyện xưa rồi ăn uống gì đó, lấy lại tình cảm rồi sau đó mới hẹn tiếp.

Nhưng mà Tư Mã Tiêu còn ở đây, cô vẫn còn nhớ thân phận của hắn.

Liêu Đình Nhạn và Quý Vô Đoan đều vô thức nhìn Tư Mã Tiêu.

Tiểu đệ tử lắm mồm lại nói: “Ý, tiền bối này là ai?”

Quý Vô Đoan muốn bụm mồm đứa đệ tử lắm mồm tò mò của mình lại nhưng lại không dám cục cựa trước mặt sư tổ.

Tư Mã Tiêu đi đến bên cạnh Liêu Đình Nhạn, cuối cùng cũng nói một câu với tiểu đệ tử kia: “Đạo lữ của sư tỷ các ngươi.”

Rồi lại nói với Quý Vô Đoan: “Lâu ngày không gặp, không đưa đồ nhi về ôn lại kỷ niệm sao?”

Lại nói với Liêu Đình Nhạn: “Đến Cốc Vũ Ổ xem đi, ở đó cảnh đẹp.”

Quý Vô Đoan nhũn người, lại muốn xỉu ngang. Sư tổ đòi đi Cốc Vũ Ổ! Nhưng mà y nói không được sao? Tất nhiên là không rồi, tên sư tổ này mà không vui thì đến Canh Thần Tiên Phủ còn đập nát được chứ huống hồ gì một cái Cốc Vũ Ổ cỏn con.

Điều duy nhất khiến hắn hơi yên tâm chính là giọng điệu sư tổ lúc nói chuyện với đồ nhi dịu dàng hơn nhiều, xem ra cái câu đạo lữ kia chắc không phải giả.

“Đạo lữ của sư tỷ vậy là sư huynh của chúng ta rồi!”

Nghe thấy đồ đệ đần độn của mình gọi sư tổ là sư huynh, Quý Vô Đoan suýt chút dán thằng bé ngờ nghệch đó lên đất.

Y cảm thấy sư tổ chưa có ý muốn lộ thân phận, chỉ đành miễn cưỡng giữ bình tĩnh, cẩn thận hỏi: “Vậy bây giờ hai người cùng về tạm trú ở Cốc Vũ Ổ với chúng tôi sao?” Y xưng hô mập mờ, nói năng dè dặt.

Tất nhiên là tạm trú rồi, ai mà không biết Từ Tạng Đạo Quân hô mưa gọi gió ở Ma Vực, sắp thống nhất Ma Vực tới nơi rồi, không lẽ thường trú ở Cốc Vũ Ổ luôn hay gì?

Liêu Đình Nhạn nghe sư phụ nói, cảm thấy mình giống như đang dắt chồng về nhà mẹ đẻ, cô đồng ý: “Nếu không phiền thì chúng con đến xem nhé.”

À mà, về “nhà mẹ đẻ” có cần mang quà không?

Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn nghiêng đầu trầm tư suy nghĩ bèn phụt cười, lấy ra một cái bình nhỏ đặt trước mặt Quý Vô Đoan: “Ngươi đang bị thương, dùng cái này đi.”

Quý Vô Đoan lại muốn xỉu ngang lần nữa, nắm chặt tay một đứa đồ đệ cố đứng vững. Y cầm lấy bình thuốc, trong lòng bỗng dưng thụ sủng nhược kinh, đây là Từ Tạng Đạo Quân đấy, chỉ nghe hắn nói lấy mạng người khác, chưa nghe cho ai đồ bao giờ.

Bọn họ cùng đến Cốc Vũ Ổ, trên đường đi, Quý Vô Đoan đã nghĩ thông suốt, nhân vật như Từ Tạng Đạo Quân nếu thật sự muốn làm gì thì e là cả cái Tu Chân Giới cũng chẳng ai đỡ nổi, hắn đã có vẻ không có ác ý vậy thì mình cũng thoáng tí.

Y thì nghĩ thông suốt rồi, chỉ không biết Ổ Chủ với các Trưởng Lão ở Cốc Vũ Ổ có nghĩ thông suốt được không.

Cốc Vũ Ổ không hề nổi trội trong số các môn phái tu tiên, chỉ thuộc tầm trung, đại loại là đại học nông nghiệp trong số các trường đại học ở hiện đại, đệ tử ở Ổ không nhiều cũng không giỏi đánh nhau, chỉ giỏi nuôi trồng. Các loại linh cốc linh quả linh dược họ trồng vượt xa các đại môn phái tiếng tăm lừng lẫy khác, vì đặc điểm này, Cốc Vũ Ổ có cảnh đẹp tuyệt mỹ, diện tích không lớn, tất nhiên là không thể nào so được với Canh Thần Tiên Phủ.

Đệ tử ở Cốc Vũ Ổ cũng không nhiều lắm, đa số còn đều đam mê làm ruộng, là một môn phái tu tiên mà quan hệ giữa các đệ tử êm thắm hiếm thấy.

Bọn họ về Cốc Vũ Ổ, đầu tiên là nhìn thấy đồng ruộng lớp lớp xanh, điểm không giống với ruộng của người phàm là những bùn đất có nhiều màu sắc khác nhau, màu sắc thực vật cũng kỳ lạ.

“Đây là linh cốc thông thường, những người trồng trọt ở đây đều là đệ tử ngoại môn.” Quý Vô Đoan giới thiệu với cô.

Liêu Đình Nhạn những đệ tử Cốc Vũ Ổ đang xắn tay áo đứng giữa ruộng quan sát quá trình sinh trưởng của thực vật, cảm thấy phong cách môn phái này thật khác biệt, người ta toàn là làm ra điệu bộ tiên bụt gì đó, bọn họ làm tụ năm tụm ba làm ruộng.

“Quý Trưởng Lão, mọi người về rồi à!”

Còn có đệ tử chào hỏi bọn họ, chào xong lại tiếp tục canh ruộng.

Quý Vô Đoan đưa đồ nhi và sư tổ đến Trúc Lâm U Phố của mình, sau đó khó nhọc hít sâu một hơi, vội vã đi tìm Ổ Chủ với các Trưởng Lão khác nói rõ ngọn ngành.

Ổ Chủ và các Trưởng Lão nghe xong đều xỉu ngang.

Mọi người đồng loạt xỉu ngang, ai nấy cũng nheo mắt nhìn nhau, đều thấy chân nhũn ra đứng lên không nổi, thôi thì nói chuyện bằng cái tư thế đó luôn.

“Vô Đoan à, ngươi thật sự không lừa chúng ta sao? Cái, cái vị đó? Thật hả, thật là đang ở Cốc Vũ Ổ của chúng ta sao?” Ổ Chủ nói tới phía sau, giọng nhỏ tới nghe không nổi.

Quý Vô Đoan cười khổ: “Sao tôi dám lấy chuyện này ra đùa với mọi người cơ chứ.”

“Thôi xong rồi, bây giờ chúng ta cho gọi chúng đệ tử chạy mau đi, chạy được một nửa không?” Một Trưởng Lão béo tròn chắc nịch nói.

“Không được đâu, chọc giận vị ấy là không ai chạy thoát nổi.” Một Trưởng Lão mặt mày phong lưu đào hoa ủ rũ nói.

Quý Vô Đoan nhìn dáng vẻ của mấy người bạn tốt, thầm áy náy: “Thật ra cũng không cần lo nghĩ tới vậy. Vị đấy có vẻ đối xử rất tốt với đồ nhi Đình Nhạn, chắc ngài ấy chỉ đi ngao du khắp nơi với đồ nhi Đình Nhạn, sẵn dịp ghé xem thôi, chỉ cần chúng ta không sơ suất chọc giận chắc sẽ không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy mọi người nên căn dặn đệ tử, không được để chúng suồng sã trước mặt vị đấy, tránh chọc giận ngài.”

“Không sai không sai, còn nữa, chúng ta nên tới bái kiến một chuyến, nếu không ngài ấy cảm thấy chúng ta bất kính nỗi giận thì làm sao.”

Mọi người bàn luận một hồi rồi đều đi thay bộ y phục đứng đắn nhất của mình, búi kiểu tóc nghiêm chỉnh nhất, mang theo bảo bối quý giá nhất làm quà gặp mặt, sau đó xách lá gan đi gặp Từ Tạng Đạo Quân trong truyền thuyết.

Sau đó họ nhìn thấy những đệ tử nhỏ tuổi của Cốc Vũ Ổ đều vây quanh Trúc Lâm U Phố, đều đang đứng xem đồ nhi thất lạc lâu năm của Quý Trưởng Lão.

“Không gạt các ngươi đúng chứ, ta đã nói rồi, sư tỷ của ta đẹp cực ấy, sư phụ ta chỉ có một nữ đệ tử này thôi, đợi đại sư huynh về thấy sư tỷ chắc chắn sẽ rất vui.”

“Liêu sư tỷ, cái món hạt dưa của tỷ ngon ghê, sao đệ chưa thấy bao giờ, Cốc Vũ Ổ trồng nhiều linh vực mà đệ còn chưa có trồng cái này nữa.”

Một đám đệ tử thân thiết tự nhiên đứng chật cả sân, Quý Vô Đoan tuyệt vọng nghe chúng ríu rít, còn nghe đồ nhi Đình Nhạn nói: “Cái này hả? Tỷ cho đệ một ít, đệ trồng thử đi, có khi trồng được ấy.”

“Thật không? Cảm ơn sư tỷ!”

“Sư đệ sư đệ, chia cho ta mấy hạt nữa!”

“Sư tỷ, sư huynh này là đạo lữ của tỷ, sao huynh ấy lại không nói chuyện?”

Liêu Đình Nhạn đùa với chúng: “Huynh ấy không thích nói chuyện, mấy đứa đừng có làm ồn, nếu không huynh ấy giận lên bắt mấy đứa đem tới Ma Vực bán đi đấy.”

Cả đám đệ tử nhỏ bật cười ha hả, không khí tràn đầy niềm vui.

Chỉ có một đám Ổ Chủ với Trưởng Lão ở phía sau yếu ớt vịn vào khóm trúc bên cạnh, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan