Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu
Chương 35
Cả đêm này, hai người cứ dựa vào nhau như thế, nói về những chuyện xảy ra trong quá khứ, mãi đến khi trời đã hừng đông mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Tờ mờ sáng, trong viện bắt đầu có những động tĩnh nhỏ, một lúc sau thì truyền đến mùi thuốc.
Giang Nguyễn ngồi dậy, tính bò qua người Kỳ Diệp xuống giường thì tay bị hắn nắm lại, Giang Nguyễn nhìn hắn cười cười: "Chàng tỉnh rồi."
Kỳ Diệp híp mắt nhìn về phía nàng, mới vừa rồi hình như hắn nhìn thấy một bóng người thoáng qua trước mặt, nhưng lúc này chăm chú nhìn qua thì lại không thấy gì cả.
Giang Nguyễn xuống giường, lấy từ trong ngăn tủ ra một bộ y phục mới trắng tinh: "Tướng công, y phục mấy ngày trước ta đo cho chàng đã làm xong rồi, chàng tới tử xem."
Kỳ Diệp xốc rèm trướng lên, đứng dậy đi về hướng Giang Nguyễn, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ nửa mở chiếu vào có chút chói, Kỳ Diệp nhăn mày lại, hơi nghiêng đầu, giơ tay che mắt.
Sau khi thích ứng được, Kỳ Diệp buông tay ra, trước mặt vẫn là một mảng đen tối, nhưng lại không hoàn toàn mù mịt như cũ, hình như hắn có thể cảm nhận được một chút ánh sáng mờ.
Kỳ Diệp lắc đầu: "Không có việc gì, y phục đâu, để ta thay thử xem." Nói xong hắn giơ tay về phía Giang Nguyễn.
Giang Nguyễn vẫn không an tâm, nhón chân tỉ mỉ xem xét đôi mắt hắn, thấy đôi mắt hắn vẫn giống mờ mịt như ngày thường, tuy vậy nhưng nàng vẫn lo lắng, vừa giúp hắn thay y phục vừa hỏi: "Tướng công, Hoa thần y đã ra ngoài mấy ngày rồi, khi nào hắn trở về? Nhiều ngày rồi hắn chưa thi châm cho chàng, có ảnh hưởng gì không?"
Nhắc tới Hoa Diễm, Kỳ Diệp dừng lại một chút sau đó đột nhiên cầm tay Giang Nguyễn thật chặt, Giang Nguyễn muốn tránh cũng không tránh ra được, không khỏi buồn cười, ngước mắt nhìn hắn: "Chàng làm gì vậy, còn chưa mặc xong y phục nữa này."
Động tác tay Giang Nguyễn dừng lại, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Ta cũng đoán được, chúng ta khi nào thì đi?"
“Đêm nay.”
Mắt Giang Nguyễn tối sầm lại một chút, sau đó, như không có chuyện gì tiếp tục giúp hắn sửa sang lại y phục: "Có phải sau này sẽ không thể quay trở về nữa đúng không?"
Kỳ Diệp xoay người ôm nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, nỉ non: "Xin lỗi, A Nguyễn..."
Giang Nguyễn đưa tay ôm lấy mặt hắn, nhẹ nhàng cười cười: "Đồ ngốc."
Có một số việc chỉ trong một đêm mà đã biến hoá long trời lở đất, người khác đều nói nàng là goá phụ, nhưng giờ xem ra nàng cũng chẳng còn là góa phụ nữa, người khác đều nói hắn là người goá thê, mà hiện tại chứng thực rằng hắn không phải như vậy, bề ngoài của bọn họ đều là giả, hiện tại cả hai tình cờ gặp gỡ là duyên, khi ấy chia xa cũng là bất đắc dĩ, người đã chết cũng có thể sống lại, tất cả mọi việc hoá ra cũng có thể thay đổi, mà nguyên nhân duy nhất dẫn đến tất cả bất biến này là vì người trước mặt.