Hạ Sốt
Chương 77
Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ánh nắng xám trắng theo ô cửa sổ vuông cao 2 3m trong nhà wc tiến vào.
Trên nền gạch chỉ có tiếng nước tí tách nhỏ giọt từ vòi nào đó không vặn kĩ.
Lưng Lộ Vô Khả dựa vào cửa, tay bị Thẩm Ngật Tây giữ chặt.
Thẩm Ngật Tây đã dạy cô.
Không khí loãng đến mức như không thở được.
Bên tai Lộ Vô Khả là tiếng thở nặng nề của anh, đôi môi dính du͙ƈ vọиɠ của anh từng chút từng chút dán lên cổ cô.
Dâm mĩ mờ mịt xao động, trên đường đua xe đua xe cuồng loạn.
Tiếng bài khí từ xa đến gần như đang ầm ầm nổ tung bên tai.
Tay Lộ Vô Khả run một chút.
Thẩm Ngật Tây tê một tiếng, ngừng bên cổ cô: "Lộ Vô Khả, em đến lấy mạng anh à?"
Cổ họng anh hơi khàn khàn.
Tai Lộ Vô Khả hơi nóng lên: "Là do tiếng xe bên ngoài."
Không gian nhỏ hẹp, người đàn ông cong lưng giam cô trong khủy tay mình.
Anh cười cô: "Lại không phải chưa từng ngồi lên xe đua, đã từng ngồi rồi, còn sợ tiếng này?"
Đại học lúc ấy Lộ Vô Khả không chỉ từng ngồi lên xe đua của Thẩm Ngật Tây, còn không chỉ một lần.
Thẩm Ngật Tây nói: "Lá gan thì lớn, sao lại còn bị dọa thế."
Anh hôn một cái thật mạnh lên má cô, không mang theo du͙ƈ vọиɠ, chỉ đơn thuần là cảm thấy bạn gái thật dễ đùa.
Lộ Vô Khả bỗng nhiên từ cửa đứng dậy, Thẩm Ngật Tây còn tưởng rằng nói cô hai câu cô lại không bằng lòng.
Kết quả liền thấy cô tới gần anh.
Đôi mắt Lộ Vô Khả sáng lấp lánh.
Cô đều hiểu, nhưng cô càng muốn.
Ỷ vào gương mặt thanh thuần của mình làm những chuyện câu dẫn người nhất.
Thẩm Ngật Tây hít hà một hơi, cười: "Khen em một câu em là em lâng lâng đúng không?"
Lộ Vô Khả không tỏ ý kiến, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Tối hôm qua Thẩm Ngật Tây không làm với Lộ Vô Khả.
Tối qua đám Tề Tư Minh uống đến hơn nửa đêm mới tan cuộc, lúc Thẩm Ngật Tây lên lầu Lộ Vô Khả đã ngủ rồi.
Khó có lúc cô ngủ sâu như vậy.
Thẩm Ngật Tây cũng không ồn ào cô, tắm rửa xong ra tới trực tiếp ôm cô ngủ.
Hiện tại bị cô nháo như vậy, cái gì cũng lên.
Môi Thẩm Ngật Tây để cô hôn, niết cằm cô: "Lộ Vô Khả, thật sự đến?"
Lộ Vô Khả bất mãn anh niết cằm cô, hất vài cái ném tay anh ra, lại dính lên môi anh.
"Thật a~."
Cô ngừng lại, gọi tên anh.
"Thẩm Ngật Tây."
Loại thời điểm này ngay cả tên cũng mang theo sắc.
"Lộ Vô Khả," Thẩm Ngật Tây cười khẽ một cái, chớp mắt, "Bản thân chọc họa thì phải tự chịu trách nhiệm đấy."
Nói xong hai cánh tay luồn qua đùi cô trực tiếp bế cô lên.
Lộ Vô Khả không phòng bị chút nào, lưng đụng vào cửa, phanh một tiếng trong nhà wc trống vắng hơi đột ngột.
Ngoài cửa sổ trên đường đua loáng thoáng truyền đến tiếng người cười đùa nói chuyện với nhau.
Nghe không rõ, giống như được phủ một tầng màng.
Trời cao, đuôi xe đua vượt qua khúc cua, tiếng bánh xe cà vào mặt đất bén nhọn như muốn xé rách không khí.
Đợt thao tác này hẳn là hoàn thành rất xinh đẹp, nháy mắt bên ngoài vang lên tiếng hoan hô và trêu đùa.
Xe đua cuốn theo tốc độ kiêu ngạo chạy nhanh.
Lẽ ra Thẩm Ngật Tây nên là như vậy.
Lộ Vô Khả ôm cổ anh.
Ngực phập phồng, khóe mắt đỏ lên.
"Có thể quay lại đường đua không?"
Môi Thẩm Ngật Tây quấn lấy tai cô.
Lộ Vô Khả không nghe anh đáp lại, thậm chí môi anh không vì vậy mà tạm dừng một phân.
Nhưng anh không phải là không trả lời cô, giọng anh phóng đãng, mang theo bình tĩnh không hề xa cách.
"Không."
Ánh nắng xám trắng theo ô cửa sổ vuông tiến vào, nghiêng ở phía trên toilet, vách tường hạ xuống một góc ánh sáng.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm nửa tường sáng đó, đột nhiên lẩm bẩm một câu: "Em muốn nhìn anh."
Cô muốn nhìn anh quay lại đường đua, khí phách hăng hái, rong ruổi ở nơi thuộc về chính anh, nhiệt huyết sôi trào.
Không biết có phải ảo giác của Lộ Vô Khả hay không, tựa hồ cô nghe thấy giữa hơi thở Thẩm Ngật Tây như có như không một tiếng cười nhạo.
Nhưng cô chưa kịp tìm hiểu kỹ, môi liền bị anh ngậm lấy.
Tất cả lời nói của cô đều bị vụn vỡ trong tràng không khí này.
----------