Hạ Sốt

Chương 70

Edit: Tiểu Miêu

Beta: Tiểu Hương

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thẩm Ngật Tây đưa cô đi uống rượu thật, đến quán bar người khác.

Bọn họ trực tiếp đến quầy bar, Lộ Vô Khả ngồi trên ghế cao nhỏ, Thẩm Ngật Tây bên cạnh dựa lưng vào quầy bar, một cánh tay để ở phía sau.

Lộ Vô Khả cầm menu rượu, chọn hai ly mạnh nhất.

Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh nhìn, cười cười hừ một tiếng, không ngăn cản cô.

Lát sau ông chủ quán bar này liền từ trên lầu xuống đi qua đây, áo sơ mi đen quần tây đen, trong tay bưng ly rượu, cổ áo hơi mở loạn, trên mặt mang ý cười, vừa mở miệng liền là một cái miệng lanh lợi.

"Nha, ông chủ Thẩm không uống rượu nhà mình, tới chỗ tôi uống, thật là tài đại khí thô mà."

Thẩm Ngật Tây liếc anh ta, lưu manh không thiếu một phân, buồn cười: "Tới chỗ cậu tiêu tiền mà cậu còn không vui?"

Lộ Vô Khả nhận ra người này, là lúc cô mới về nước đến Dương Thành xem thi đấu người đàn ông bên cạnh Thẩm Ngật Tây lúc đó.

Lúc ấy người này còn khen cô làm banner rất đẹp nữa.

Hàn Triệu Vũ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, anh ta qua cô, liếc mắt một cái liền nhận ra cô là ai, nhướng mày, cười cười phá đài của Thẩm Ngật Tây: "Tôi nói mà lần trước phản ứng của cậu khi nhìn cô gái nhỏ này chắc canh có vấn đề, quả nhiên."

Da mặt Thẩm Ngật Tây thật sự dày, chẳng sợ người ta phá đám: "Tôi còn phải khen cậu một câu liệu sự như thần?"

"Quá khen quá khen," Hàn Triệu Vũ lại hỏi, "Đây là cô Phạm Hỉ Lương* đó?"

*Phạm Hỉ Lương: là chồng của Mạnh Khương Nữ trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa " Mạnh Khương Nữ tìm chồng"

"Fuck," Thẩm Ngật Tây cười, "Được rồi đấy."

Từ này là do đám thất học Tề Tư Minh lấy.

Sao Lộ Vô Khả có thể nghe không hiểu được, Mạnh Khương Nữ với Phạm Hỉ Lương, cô liếc Thẩm Ngật Tây một cái.

Thẩm Ngật Tây lại không có phản ứng gì, như đang nghe chuyện cười của người khác, vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả.

"Bưng rượu của cậu lên rồi đến cãi cọ với tôi, bảo sao buôn bán không được."

Dáng vẻ Hàn Triệu Vũ kiểu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Đây đâu cần tôi bận tâm, hôm nay cô cháu ngoại của tôi trùng hợp tới đây lại gặp được cậu, mấy phút nữa nó liền tới quầy bar này cậu tin không?"

Thẩm Ngật Tây cười cười, không nói gì.

Lời này Lộ Vô Khả ở bên cạnh nghe được, đôi mắt quét ra sau quầy bar.

Đến khi thu hồi tầm mắt liền thấy Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô.

Chút tâm tư này của cô bị anh nhìn thấu.

Lộ Vô Khả như không có việc gì dời mắt.

Trong ánh mắt Thẩm Ngật Tây hơi mang ý cười, cố ý chọc cô: "Lộ Vô Khả, tìm gì vậy?"

Cái gương mặt thanh thuần của Lộ Vô Khả, nhìn sao cũng thấy ngoan ngoãn, ngoài miệng lại không phải như vậy: "Tìm người yêu cũ của anh."

Thẩm Ngật Tây rầu rĩ cười cười.

Nhưng Hàn Triệu Vũ lại sốt ruột thay anh, nói đỡ cho anh: "Cô gái à, cô nói ấy cho cậu ta thật rồi, cô cháu gái này của tôi là một bên tình nguyện, theo đuổi hai ba năm còn không được, cô nói xem, tim cậu ta có phải làm bằng sắt không?"

Thẩm Ngật Tây lại mở miệng: "Không cần giải thích với cô ấy, cô ấy biết."

Rượu lên, Lộ Vô Khả nhận lấy, đúng là cô biết, đầu ngón tay theo bản năng moi moi vách ly.

Hàn Triệu Vũ hơi ngoài ý muốn, nhìn hai người họ.

Không biết vì sao, rốt cuộc anh ta cũng hiểu vì sao trước kia Thẩm Ngật Tây mười ngày nửa tháng đổi bạn gái mà sao mấy năm nay nay với chuyện này như thay đổi thành người khác vậy.

Thật đúng là đáng tiếc cho tính lãng tử tình trường.

Quả nhiên lát sau cô cháu gái của Hàn Triệu Vũ tới rồi, ngoài ý muốn chính là, đây là người quen của Lộ Vô Khả.

Hứa Nùng Nùng nhìn thấy Lộ Vô Khả một khắc cũng sửng sốt một chút.

Gương mặt kia vẫn như trước kia không thay đổi gì, trên gương mặt trẻ con vẫn là cặp mắt to như Triệu Vi, hồi đại học Hứa Nùng Nùng thường xuyên đến ký túc xá kêu gọi cô cùng đi học thể dục.

Đột nhiên Lộ Vô Khả nhớ tới lúc ấy cô yêu đương với Thẩm Ngật Tây, anh đến sân bóng rổ tìm cô, Hứa Nùng Nùng nhìn thấy Thẩm Ngật Tây liền khẩn trương chạy đi.

Hết thảy đều như để lại dấu vết trong một khắc này.

Hứa Nùng Nùng ngơ trong chớp mắt rất nhanh khôi phục tự nhiên, đi qua bên này, như là nhiều năm chưa gặp bạn cũ chào hỏi Lộ Vô Khả: "Vô Khả.

Lộ Vô Khả rất lễ phép cười với cô ấy: "Hứa Nùng Nùng."

Hứa Nùng Nùng cũng cong cong đôi mắt: "Đã lâu không gặp, cậu về từ khi nào thế?"

Bên cạnh Hàn Triệu Vũ nhướng mày: "Hai người quen nhau ?"

Hứa Nùng Nùng quay đầu nhìn anh ta: "Có quen, lúc trước học cùng đại học." Cô gái dùng nụ cười che giấu điểm không tự nhiên trên mặt.

"Thì ra là quen biết à," Hàn Triệu Vũ nhìn ba người bọn họ, "Nói vậy ba người đều là bạn học?"

Thẩm Ngật Tây nhìn anh ta một cái: "Chuyện này rất quan trọng?"

"Không quan trọng," Hàn Triệu Vũ cười, nhường thời gian cho bọn họ ôn chuyện, "Vậy không quấy rầy mấy người, cứa trò chuyện đi, tôi còn có chuyện."

Hứa Nùng Nùng lại gọi anh ta lại: "Cháu đi theo cậu qua đó."

Hàn Triệu Vũ thấy ngoài ý muốn, cô cháu ngoại kém anh ta khoảng mười tuổi này mỗi lần thấy Thẩm Ngật Tây như mất hồn vậy, không ít lần lôi kéo người ta làm quen, hôm nay thật đúng là kỳ quái.

Anh ta nhìn Lộ Vô Khả, cô gái thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn này, rốt cuộc uy lực lớn bao nhiêu.

Đánh đòn cảnh cáo gõ tỉnh đồ bất chấp mê ngộ này.

Anh ta cười với Hứa Nùng Nùng: "Được, đi thôi."

Chờ Hàn Triệu Vũ với Hứa Nùng Nùng đi rồi, Lộ Vô Khả lại đẩy ly rượu trong tay ra: "Tôi không uống nữa."

Thẩm Ngật Tây liếc cô: "Sao thế, còn ăn giấm à?"

"Anh mới ghen." Lộ Vô Khả xuống khỏi ghế cao, đi ra ngoài.

Thẩm Ngật Tây nhìn bóng dáng cô, cười cười cắm túi đi theo.

----------