Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 1: Lớp bổ túc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng 7 của thành phố W cực kỳ oi ả. Trời nóng gần 40 độ, cả bầu không khí hừng hực lửa.

“Giờ này mà đi trên đường thì lâng lâng như một hồn ma.” Vương Trình Trình cắn ống hút nói chuyện với Nhiễm Linh ở đối diện.

Quán Starbucks có điều hòa và đồ uống lạnh là nơi tránh nóng ưa thích của đám học sinh quanh đây.

“Nóng thế này, thật chẳng hiểu bọn mình ra đường làm cái trò gì nữa…” Nhiễm Linh vừa nghển cổ cho gió điều hòa phả thẳng vào đầu vừa hút Frappuccino, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ gay, “Khỉ thật, nóng sắp chết rồi.”

Vương Trình Trình đặt đồ uống xuống, nói với vẻ bất mãn: “Còn nói nữa, đã hẹn là sẽ đi chơi mạt chược tiện đường mua mấy quyển sách kỳ tới rồi. Thế mà Du Du lại không đi! Giờ thì hay chưa, ba chân thiếu một.”

Tần Phương ngồi im lặng một góc nghe nói chuyện nãy giờ bèn hỏi lại đầy ngạc nhiên: “Du Du không đi á?”

“Đúng thế, bảo là thi cuối kỳ không tốt nên không muốn ra khỏi cửa.” Vương Trình Trình đáp.

“Thi không tốt là sao?” Nhiễm Linh mới đỡ nóng liền xúm lại hỏi, “Tớ nhớ bốn đứa bọn mình điểm tổng kết đều trên trung bình cơ mà.”

“Điểm trung bình môn thì đủ nhưng điểm Tiếng Anh của cậu ta không đạt.” Vương Trình Trình đáp, “Chắc là dì Dương không cho đi.”

“Cũng có thể,” Nhiễm Linh chép miệng, “Mẹ làm phiên dịch, con gái lại thiếu điểm Tiếng Anh, nếu là tớ thì cũng không cho cậu ta ra khỏi nhà…”

“Điểm Lý, Hóa của cậu ta cao lắm mà, điểm tổng kết chắc cũng không thấp quá đâu.” Tần Phương nói.

“Điểm tổng kết không thấp nhưng môn Toán chỉ được 110/160 chắc bà ấy không vui…” Vương Trình Trình tiếp tục nói.

“110 còn kém? Trên 105 là giỏi rồi mà!” Nhiễm Linh rên rỉ, “Tớ đây được có 99 điểm! Cậu ta dẫu sao cũng là điểm 3 chữ số rồi còn gì!”

“Dào ôi, người ta học giỏi, so với bọn mình làm gì?” Vương Trình Trình thở dài, “Cậu ta đặt yêu cầu cao như thế, đến là mệt.”

“Yêu cầu cao cũng có gì không tốt đâu…” Tần Phương lí nhí phản biện, bị hai người còn lại cười nhạo.

“Ờ thì tốt!”

“Hơ, đúng là bạn Tần mọt sách!”

Vương Trình Trình và Nhiễm Linh xúm vào trêu, hai người họ cười rất vui vẻ chỉ có Tần Phương là không.

Biết là họ chẳng có ý xấu nhưng trong bụng vẫn không được thoải mái, biết trước Du Du không đi thì đã chẳng đến rồi.

Tần Phương ủ rũ khuấy cốc cà phê.

Vùng ngoại ô thành phố W có một tiểu khu sang trọng.

Ngô Du Du đang nằm ườn trên giường, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện mấy hôm trước.

Trong văn phòng trước kỳ nghỉ, cô Lý Lan giáo viên môn tiếng Anh cầm chiếc bút đỏ gõ cộc cộc lên bài thi, ngòi bút xuyên qua giấy cắm xuống cả mặt bàn, giọng hung dữ, nghe phát sợ.

“Em xem lại mình đi! Còn ra cái gì nữa!” Giọng cô Lý Lan rất chói tai, đau muốn thủng màng nhĩ, “Hồi vào Mười, em đứng thứ tư, hết lớp Mười, trường phân ban tự nhiên xã hội, em còn thứ mười lăm, hết Mười Một thi chọn lớp ban Tự nhiên, em xuống tới tận hai mươi tám! Thứ hai mươi tám của lớp! Em hiểu là gì không?”

Tiếng cuối cùng nói rất to, tất cả các thầy cô gần đấy đều quay lại nhìn.

Bị mọi người đổ dồn nhìn vào, Ngô Du Du đứng trước bàn mặt nóng bừng, da đầu giần giật.

Lần đầu tiên Ngô Du Du cảm thấy thành tích kém cỏi là một nỗi nhục…

Đứng thứ hai mươi tám nghĩa là dưới mức trung bình so với lớp, chứ chưa dám nói tới sau này thi đại học sẽ phải so với cả tỉnh…

Ngô Du Du lật mình thở dài thườn thượt, mặt vùi vào chiếc gối mềm, điều hòa để mát hết cỡ, người quấn một chiếc chăn hè mỏng.

Nhiệt độ dễ chịu này khiến đầu óc Ngô Du Du được dịp suy nghĩ bay xa.

Ngô Du Du nghĩ vì sao lại đến nông nỗi này…

Nhẩm lại từ lúc vào Mười đến nay, không yêu sớm, không nghịch phá, không ngu ngốc.

Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có một nguyên nhân…

Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn giá sách cạnh giường, đầu óc bỗng sáng ra, hăng hái bật dậy.

Cô nàng bỏ hết đồ trong hai ngăn kéo dưới giá sách ra bày bừa trên mặt đất, thò tay vào quờ, lấy ra hai cái túi, bên trong đựng toàn truyện là truyện…

“Du Du, có điện thoại!”

Đúng lúc cô nàng đang nghĩ xem phải xử lý mớ truyện này thế nào thì Dương Ngọc, mẹ của Ngô Du Du gọi vọng vào từ ngoài cửa phòng.

Ngô Du Du cuống cuồng sập ngăn kéo lại, tiện chân đá bay hai cái túi truyện vào gầm bàn rồi chạy ra ngoài, vừa đi vừa ngoái đầu lại kiểm tra xem có lòi gì ra không.

Xác nhận đã kín kẽ, bước chân cô nàng đi nhanh hơn sang phòng khách. “Con ra rồi đây!”

Nói rồi cầm điện thoại lên nghe.

“Alo?”

“Alo, Du Du à, mình Tần Phương này.” Đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của Tần Phương.

“Ồ, A Phương à, sao cậu không gọi vào di động cho mình?” Ngô Du Du  thấy mẹ đã đi sang phòng bếp liền thả lỏng người dựa vào tường rồi đáp.


Ba chân thiếu một: Chơi mạt chược cần 4 người, thiếu một người thì gọi là ba chân thiếu một.

Điện thoại phím cứng: Đại diện tiêu biểu nhất của dòng này là “cục gạch” Nokia 1280 . Kiểu hàng này nhìn cùi nhưng một số dòng máy màn hình màu vẫn vào được mạng, ít nhất có thể đọc các trang thuần chữ bình thường. Giới thiệu với các bạn một “cục gạch biết vào mạng giá hạt rẻ” mình đang dùng:

chapter content


Hoa viên Dục Tú (毓秀花园): là một khu đô thị có thật được xây dựng từ năm 2008, thuộc thành phố Tây An, tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

chapter content


Căn hộ ba phòng ngủ: Tên gốc là tam phòng lưỡng sảnh, nghĩa là ngoài 3 phòng ngủ còn có hai phòng dùng vào mục đích khác ví dụ như phòng khách, thư phòng,…. Mình thấy cách gọi “căn hộ ba phòng ngủ” ngắn gọn, dễ hiểu và khá phổ biến trong giới bất động sản ở mình nên lược bớt nghĩa gốc và gọi như vậy.