Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 50: Lâm đại thiếu bị cho hít khói

Tiểu Lạc qua loa ăn bữa sáng, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, nếu đã đáp ứng Lâm Ngạn Sơ thì vẫn phải ra sân bay đón hắn, chờ đón xong Lâm Ngạn Sơ lại ngồi xe đi xem buổi biểu diễn, hẳn là cũng tới kịp, cùng lắm thì đến trễ một lúc, nhưng làm tiên danh dự không thể ném.

 

Nghĩ đến bản thân rất nhanh  liền có thể đi gặp  đồng bọn, Tiểu Lạc vô cùng hưng phấn, thậm chí còn phân phó phòng bếp làm một hộp điểm tâm mà cô thích ăn nhất làm quà cho Hành Mộc.

 

Vì không để  Tiểu Lạc phải chờ, Lâm Ngạn Sơ nói 6 giờ  thật ra là cố ý báo thời gian trễ một chút. Buổi chiều 5 giờ 40, máy bay tư nhân của Lâm Ngạn Sơ đúng giờ đáp xuống sân bay quốc tế ở Giang Thành, Lâm Ngạn Sơ từ trên máy bay đi xuống, bên cạnh là các nhân viên đồng hành đi công tác.

 

“Mọi người trở về đi, thứ hai đem tài  liệu nộp lại cho tôi.” Lâm Ngạn Sơ nói với trợ lý Cao.

 

Trợ lý Cao mang theo những người khác rời đi, Lâm Ngạn Sơ lại được vệ sĩ hộ tống ra phía ngoài sân bay.

 

Tiểu Lạc vốn dĩ  muốn vào trong chờ, bất quá sân bay người nhiều, dễ dàng bỏ lỡ, cho nên Tiểu Lạc liền ở trong xe chờ hắn.

 

Thời điểm Lâm Ngạn Sơ đi đến, Tiểu Lạc đang còn ra sức chọc di động, cửa xe đột nhiên bị mở ra, Tiểu Lạc ngẩng đầu, thấy được Lâm Ngạn Sơ ăn mặc một thân tây trang, một bàn tay chống ở cửa xe, cười như không cười: “Lâm Tiểu Lạc, cô đón tôi như vậy sao?”

 

Không ra đón hắn mà ở trong xe chơi di động  đến vui vẻ vô cùng.

 

Tiểu Lạc chớp chớp đôi mắt, Lâm Ngạn Sơ đứng ngược sáng, bối cảnh phía sau là ánh dương chạng vạng ở Giang Thành, Lâm Ngạn Sơ khóe môi mang theo hơi hơi ý cười, trong giây lát Tiểu Lạc ngây người tại chỗ.

 

Trong lòng bỗng dậy sóng. Tiểu Lạc sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm lầm bầm: “Lâm Ngạn Sơ gia hỏa này, không có việc gì lớn lên lại đẹp như vậy  làm cái gì.”

 

“Hử?”

 

Tiểu Lạc lấy lại bình tĩnh: “Tôi là nói, nếu không anh lại xuất hiện một lần nữa?”

 

Mới vừa nói xong đã bị Lâm Ngạn Sơ gõ một cái trên đầu: “Không lương tâm.”

 

Lâm Ngạn Sơ ý bảo cô ngồi nhích vào bên trong, Tiểu Lạc dịch qua, nhường vị trí cho Lâm Ngạn Sơ.

 

Lâm Ngạn Sơ ngồi vào, Tiểu Lạc bắt lấy  tay hắn, một cỗ hơi thở quen thuộc nháy mắt quanh quẩn  bao bọc  hắn. Lâm Ngạn Sơ cảm giác mỏi mệt toàn thân  lập tức biến mất, mấy ngày nay bởi vì thức đêm mà phần đầu ngẫu nhiên không khoẻ  cũng thoải mái hơn rất nhiều.