Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ

Chương 39: Chung thành quyến lữ

Bất người trả tiền chính là lão đại, Tiểu Lạc lộ ra chiêu  thức bán manh tươi cười.

 

Trở lại trên xe, Tiểu Lạc mới nhớ đến mục đích đi siêu thị lần này: “ Thôi xong, đã quên mua gà.”

 

Tiểu Lạc muốn xuống xe lại bị Lâm Ngạn Sơ túm chặt: “Tôi đã mua.”

 

Tiểu Lạc ngượng ngùng cười một cái.

 

Về đến nhà, vì để báo đáp Lâm Ngạn Sơ đã chi tiền mua ba xe đồ ăn vặt, Tiểu Lạc lấy ra sức của chín trâu hai hổ, từng quyền chân thành tha thiết bắt đầu xử lý gà trong tay.

 

Suy xét đến dạ dày mảnh mai của Lâm Ngạn Sơ, Tiểu Lạc đầu tiên dùng linh khí làm sạch gà một lần, đem toàn bộ tạp chất loại bỏ, lúc này mới bắt đầu làm món gà ăn mày mà trước kia đã học được. Tẩm lên gia vị, nhét nguyên liệu vào bụng con gà, bọc lại bằng lá sen,  sau đó chôn gà trong đất sét rồi bắt đầu nướng.

 

Cách làm của Tiểu Lạc  vô cùng nguyên thủy, ở bên ngoài đốt lửa, đến bếp lò cũng không có dùng.

 

Lâm Ngạn Sơ đối với trù nghệ của Tiểu Lạc  nửa tin nửa ngờ, bất quá nửa giờ sau, con gà Tiểu Lạc nướng  bắt đầu phát ra mùi thơm, Tiểu Lạc mở gà  ra, ngoài ý muốn hương thơm bay mười dặm,  Lâm Ngạn Sơ ngửi thấy ngón trỏ đều muốn cử động.

 

Tiểu Lạc đem bộ vị  ăn ngon nhất chia cho Lâm Ngạn Sơ: “Nếm thử.”

 

Lâm Ngạn Sơ  cắn một ngụm, thịt gà vô cùng vừa miệng, dù đã nuốt xuống nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị, hơn nữa con gà này đã được Tiểu Lạc đặc biệt xử lý, ăn xong  thân thể có một  cảm giác thoải mái không nói nên lời, Lâm Ngạn Sơ bình luận: “Không tồi.”

 

Tiểu Lạc đắc ý mà ngửa đầu, nếu phía sau có cái đuôi, nói không chừng hiện tại đã vểnh lên trời.

 

Lâm Ngạn Sơ cong môi cười.

 

Cơm trưa lần này cả khách lẫn chủ đều thỏa mãn.

 

Nơi này là Lâm Ngạn Sơ ra giá cao mua được từ trong tay những người khác, bởi vì cách bố trí vô cùng phù hợp với miêu tả của Tiểu Lạc, mua xong lại tiến hành thay đổi một ít, cuối cùng mới có thể trở thành như hiện tại.