Gả Cho Lão Đại Trăm Tỷ
Chương 29: Ai còn dám ném đồ vật lên bàn tôi mẹ nó liền diệt kẻ đó...
----Chương này hơi ngắn nên mình đăng lun nè.-----
Tiểu Lạc bận cả một buổi sáng, mới vừa đi WC trở về vừa ngồi xuống, bên cạnh lại tới một người, Tiểu Lạc nhẫn nại lâu như vậy rốt cuộc bạo phát, vỗ bàn một cái đứng dậy, nhìn cũng không nhìn liền hướng người mới đến quát: "Ai còn dám ném đồ vật lên bàn tôi mẹ nó liền diệt kẻ đó......"
Xung quang lặng ngắt như tờ.
Tiểu Lạc ngẩng đầu, liền thấy người đứng trước mặt mình là Lâm Ngạn Sơ -- tây trang giày da, soái khí tràn đầy.
Lại nhìn chính mình, đầu váng mắt hoa, khuôn mặt tiều tụy.
Thù mới hận cũ...... Lúc này không ra đại chiêu còn đợi đến khi nào.
Tiểu Lạc nắm tay, vung ra...... Nắm đấm nhỏ nhẹ nhàng hướng đến lồng ngực Lâm Ngạn Sơ, ngọt ngào nói: "Anh họ, anh tới tìm em ăn cơm sao?"
Lâm Ngạn Sơ cố nén cười: "Ừ."
"Nhưng mà công việc của em còn chưa làm xong đâu." Tiểu Lạc khó xử mà nhìn đủ loại tài liệu trên bàn mình, ánh mắt bắn ra tứ phía, "Nếu không hay là anh họ chờ em làm xong hết việc rồi đi ăn."
Cảm nhận được giá trị tức giận của Tiểu Lạc, một đám người căng da đầu chạy đến đem tài liệu trên bàn cô lấy đi.
"Cái này tôi tương đối am hiểu, vẫn là để tôi làm đi."
"Này phần báo cáo này ai đặt ở đây vậy, thật là bỏ lung tung."
"Cái này không cần làm gấp, ăn cơm quan trọng."
......
Chỉ trong chốc lát, văn kiện chất chồng như núi trên bàn Tiểu Lạc liền bị quét sạch.
Tiểu Lạc nhướng mày, cầm tay áo Lâm Ngạn Sơ: "Đi ăn cơm đi, anh họ."
Lâm Ngạn Sơ: "...... Đi thôi, em họ."
Tiểu Lạc thần thanh khí sảng đi theo Lâm Ngạn Sơ, để lại phía sau một đống quần chúng ăn dưa tròng mắt sắp rớt ra, cùng với...... Cảm thấy con đường chức nghiệp của mình về sau thật gian nan.