Đừng Có Học Hư

Chương 118: PN 8 - Đừng Bao Giờ Sợ Hãi Khoảnh Khắc (Hoàn toàn văn)

Kết thúc rồi cám ơn mọi người đã ủng hộ hẹn gặp lại vào quyển sau.

Sau khi “Tranh cuộn” ra rạp đã điên cuồng gặt hái ngôi quán quân phòng vé tuần nghỉ lễ vàng.

Doanh thu thẳng tiến lên cao, cuối cùng nhanh chóng vượt qua “Sau tiết lập đông” của Dung Tự, lọt vào top 10 bảng xếp hạng lịch sử doanh thu phòng vé.

Ban đầu Lộ Thức Thanh thích nhất là vai Đỗ Phương Khê do Dung Tự diễn, sau khi “Tranh cuộn” ra rạp, cậu nhanh chóng di tình biệt luyến, hễ rảnh là ngồi ở phòng chiếu phim trong nhà vui vẻ cày phim tới độ đọc ngược lời thoại cũng suông. 

… Giai đoạn mới ra rạp, Lộ Thức Thanh cày suốt, tối nằm ngủ toàn mớ lời thoại.

Năm mới vừa qua tết dương, liên hoan điện ảnh và lễ trao giải đúng hẹn lại tổ chức ở Yến Thành.

Hôm đó vừa khéo là sinh nhật Lộ Thức Thanh.

Lễ trao giải phải tới trước, đêm đó kết thúc rồi thì còn tiệc tối, Lộ Thức Thanh bận lắm.

Sàng sớm Dung Tự đã chua lét, hắn làm tạo hình xong thì u oán nhìn chòng chọc vô Lộ Thức Thanh.

Cũng không nói gì, cứ bắt Lộ Thức Thanh đoán.

Tư duy của Lộ Thức Thanh không giỏi hiểu chuyện phong tình, nhưng cậu vẫn nhìn được Dung Tự không vui mới vừa thắt cà vạt vừa hỏi: “Sao vậy?” 

Dung Tự không nói năng gì.

Lộ Thức Thanh không giỏi thắt cà vạt, cậu vật vã cả buổi cũng không làm xong, thế là đành mặc nó gắn vào cổ mà đi tới cạnh Dung Tự, cúi người xuống.

Cà vạt bên dài bên ngắn, trông như đồng hồ quả lắc đong đưa theo động tác của Lộ Thức Thanh vậy.

Lộ Thức Thanh nghiêng đầu suy nghĩ rồi đoán: “Là buổi sáng em nói cháo nêm nhiều đường quá à?” 

Vẻ mặt Dung Tự lạnh nhạt nhưng tay thì thuần thục giơ ra thắt cà vạt hộ Lộ thiếu gia, nhạt giọng nói: “Đoán lại.”

“Vậy em đoán không ra.” Lộ Thức Thanh nói, “Còn lại toàn mấy chuyện đáng lẽ người nên giận phải là em.”

Suýt nữa Dung Tự đã không làm mặt lạnh được nữa vì bị chọc cười, hắn banh khóe môi: “Tôi chọc Lộ thiếu gia giận gì bao giờ?”

Lộ Thức Thanh không hó hé, cậu không hiểu Dung Tự lấy đâu ra tự tin để hỏi câu này.

Sáng sớm ép cậu vào phòng tắm tắm rửa, giờ dấu hôn trên cổ còn chưa tan, chỉ có thể che bằng kem che khuyết điểm.

Dung Tự thắt cà vạt xong thì giữ lấy, hơi dùng sức kéo Lộ Thức Thanh cúi đầu xuống, đón lấy cái hôn ngắn ngủi lại mờ ám. Cuối cùng hắn nói: “Buổi trưa em sẽ đi ăn với Tạ Hành Lan, tôi không vui.”

Lộ Thức Thanh “hở” một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?” 

Dung Tự hẳn không phải kiểu người can thiệp chuyện cậu qua lại với người thân bạn bè mới phải chứ.

“... Sao không đưa tôi theo?” Dung Tự hỏi bằng chất giọng u ám, “Tôi làm em mất mặt tới vậy sao?”

Lộ Thức Thanh: “...”

“Tôi đưa em đi gặp toàn bộ bà con bạn bè của mình cả rồi.” Dung Tự tính nợ với cậu, “Đậu lão sư, Đỗ Lâm, ba mẹ tôi. Cả đám bạn đám bè trò chuyện phiếm trong giới cũng gặp em cả rồi. Nhưng còn em thì sao?”

Nói cái này thì oan cho Lộ Thức Thanh đấy.

Lộ lão sư là kẻ sợ giao tiếp xã hội xịn sò, giai đoạn trước cậu gần như không giao lưu với ai cả. Chỉ có vào giới giải trí, bất đắc dĩ cậu mới có quan hệ bạn bè có chút thân thiết như Châu Phó, Trình Nhất Chiêu. 

Với lại Dung Tự cũng biết bọn họ cả, cũng chỉ có Tạ Hành Lan là Dung Tự chưa gặp. 

Dung Tự lên án, Dung Tự oán giận. 

Lộ Thức Thanh nghe giọng điệu hắn, vậy mà lạ là cậu đã bắt đầu cảm thấy hình như mình sai thật.

Đúng ha, Tạ Hành Lan là anh mình, theo lý thì mình với Dung Tự ở bên nhau lâu thế rồi thì phải đi gặp mặt anh trai chứ nhỉ?

Lộ Thức Thanh vừa tỉnh dậy, bị mỹ sắc mê hoặc mới phạm một lần sai, giờ lại bị thủ đoạn dính người thành thạo của Dung Tự khiến cậu bắt đầu mắc cái sai trầm trọng đầu tiên.

“Vậy em… hỏi anh em thử nha?”

Cuối cùng Dung Tự cũng hài lòng.

Lộ Thức Thanh lấy di động ra, gõ mấy chữ gửi cho Tạ Hành Lan.

[Cyan: Anh, trưa nay ăn bữa cơm em đưa Dung Tự theo nha?]

[Anh trai: Hắn nghèo tới mức đi ăn chùa rồi à?]

Lộ Thức Thanh: “?”

[Anh trai đã thu hồi một tin nhắn.]

[Anh trai: Ừ, được, anh kêu bên nhà hàng xếp thêm chỗ.]

Lộ Thức Thanh mơ hồ tắt di động: “Xong rồi.”

Dung Tự vui mừng hắng giọng, thẹn thùng kêu: “Vậy trưa nay chúng ta tới nhà hàng tình nhân kia...” 

Giọng Lộ Thức Thanh cũng vang lên đồng loạt: “Anh trai em đồng ý chúng ta đi ăn ké rồi… ủa? Anh nói gì cơ? Nãy em không nghe kỹ.”

Dung Tự: “...”

Khóe môi hắn co rút: “Trưa nay ba người chúng ta cùng ăn bữa cơm sao?”

“Đúng thế.” Lộ Thức Thanh nhìn hắn với vẻ kỳ quái, “Không phải anh muốn gặp anh trai em sao?” 

Dung Tự “nuốt cả răng mình cắn vỡ với máu vào”, rít mấy chữ qua kẽ răng: “Ừa, đúng… Vui lắm í, sắp được gặp anh chồng rồi.” 

Đầu Lộ Thức Thanh nảy ra dấu chấm hỏi.

Sao nói chuyện mà nghe nghiến răng nghiến lợi không tình không nguyện miếng nào thế này?

Dung Tự chẳng qua lại gì với Tạ Hành Lan hết, cũng chỉ có hai gặp gỡ ngắn ngủi vì yêu cầu công việc trước khi quen biết Lộ Thức Thanh. Cộng dồn thời gian hai lần cũng không quá nửa giờ. 

Lần này lại phải đi ăn chung với nhau.

Dung Tự lại kêu tạo hình sửa sang mấy lọn tóc rối của hắn lại, còn nghía quần áo phụ kiện của Lộ Thức Thanh, cố ý tìm bộ đồ kiểu dáng dành cho mấy đôi tình nhân. 

Buổi trưa, Dung Tự với Lộ Thức Thanh cùng nhau tới một nhà hàng xa hoa.

Nhà hàng này thuộc về “ngự thiện phòng của nhà giàu” rất có tiếng ở Yến Thành, rất khó đặt trước, có thể nói chỗ khó cầu. Vậy mà Tạ Hành Lan bao luôn.

Lối nhỏ vắng vẻ, thời tiết lạnh như vậy mà hoa quế bên ngoài đã nở rộ rực rỡ.

Lộ Thức Thanh lo Dung Tự hay bông đùa lại không hợp với Tạ Hành Lan, cậu ngẫm nghĩ rồi dặn hắn: “Anh đừng có cãi nhau với anh trai em đó.”

“Nói gì thế?” Dung Tự ngạc nhiên nhìn cậu, “Đang yên đang lành sao bọn tôi lại cãi nhau chứ?” 

Lộ Thức Thanh lúng túng không nói.

Thì cậu có dự cảm á, cứ cảm thấy hai người….

Lộ Thức Thanh cân nhắc từ ngữ. À đúng, là giống câu nọ Trình Nhất Chiêu nói đó.

Bát tự không hợp.

Sau khi vào nhà hàng, liếc thấy Tạ Hành Lan ăn mặc nghiêm túc đang ngồi ở vị trí bên cửa sổ, lơ đễnh lật thực đơn. Nghe có tiếng động, Tạ Hành Lan khẽ ngước lên nhìn, ánh nắng rơi qua khung cửa sổ cổ kính, ngả lên người cũng chẳng làm giảm được vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt y.

Lộ Thức Thanh thấp thỏm đi qua, ngoan ngoãn kêu: “Anh.” 

Tạ Hành Lan thuận miệng đáp lại, ánh mắt nhìn sang Dung Tự. 

… Không hề đứng dậy.

Ra oai phủ đầu đấy à?

Chân mày Dung Tự nhích một cái không ai thấy nhưng vẻ mặt không có biểu hiện gì, thậm chí khóe môi Dung Tự còn vểnh lên, lộ ra nụ cười. Hắn giơ tay ra, gọi theo Lộ Thức Thanh: “Anh.”

Tạ Hành Lan: “...”

Lộ Thức Thanh: “...” 

Lộ Thức Thanh mất 6, 7 năm mới kêu tiếng anh, Dung Tự mất 6, 7 giây thì đã kêu rồi.

Cậu trộm quan sát sắc mặt của Tạ Hành Lan. Hình như đây là lần đầu trên gương mặt Tạ tổng hiện ra chút cảm giác cạn lời.

Cuối cùng Tạ Hành Lan cũng đứng dậy, y cũng không gây sự ầm ĩ với Dung Tự ngay trước mặt Lộ Thức Thanh mà bắt tay Dung Tự, nhạt giọng nói: “Không dám nhận, Dung lão sư kêu tên tôi là được.” 

Dung Tự cười tít: “Tạ tổng nói đùa, anh trai của Thức Thanh cũng chính là anh trai của tôi, làm gì mà nhận nổi với chả không nhận nổi chứ?”

Tuy nói thế nhưng hắn vẫn không làm người khó xử, quay lại kêu “Tạ tổng”.

Tạ Hành Lan cười như không cười nhìn hắn.

Lộ Thức Thanh lặng lẽ thở phào.

Xem ra là mình nghĩ nhiều rồi, hai người trông có vẻ hòa hợp lắm.

… Chỉ là sao thời gian bắt tay dài thế nhỉ?

Phục vụ tới đưa rượu vang đỏ đã rót vào bình rót, cuối cùng mới chấm dứt quá trình “giao lưu công nghiệp” giữa hai người bạn tốt.

Ba người vào bàn. 

Dung Tự đeo nụ cười trên mặt còn tay để dưới gầm bàn lại hoạt động một chút.

Nhà tư bản ngồi lì cả ngày ở văn phòng mà lực tay cũng khỏe gớm.

Ngón tay Tạ Hành Lan cũng khẽ giật, nhưng y đã quen vui buồn không hiện lên mặt, cũng chẳng có vẻ gì hay động tác khác mà thuần thục gọi món cho Lộ Thức Thanh.

Lộ Thức Thanh đã thích ăn món gì thì sẽ rất khó đổi sang món khác, lần nào tới nhà hàng này cũng vậy, không có gì thay đổi cả. 

Cậu nghiêng đầu hỏi Dung Tự: “Anh muốn ăn món gì?” 

Dung Tự thản nhiên, không có vẻ cà bông như ngày thường: “Em gọi giúp tôi đi, em ăn gì tôi ăn đấy.” 

Lộ Thức Thanh ngoan ngõan lấy thực đơn xem. 

Lúc Lộ Thức Thanh cắm cúi xem, Tạ Hành Lan với Dung Tự lạnh lùng nhìn nhau.


[Sướng v~! Hẹn ước ba năm đã tới, lời ca tụng thuộc về Dung Tự chúng ta đã lấy lại toàn bộ rồi!]

[Ha ha ha ha trời ơi, cameraman thấu hiểu quá! Cảnh quay toàn cho bé Lộ hết!]

[Nay bé Lộ mặc đồ ngoan ghê, hình như là đồ đôi với Dung Tự đó… hít được rồi hít được rồi!]

[Ánh mắt Lộ Thức Thanh nhìn Dung Tự sáng rực hức hức chắc chắn cậu ấy cũng yêu lắm.]

Tạ Hành Lan nhìn thấy nơi đáy mắt của Lộ Thức Thanh có ánh sáng, không khác gì ánh sáng cậu nhìn Đỗ Phương Khê năm 15 tuổi ấy. 

Chẳng có chút thay đổi nào.

Không dưng, Tạ Hành Lan cụp mắt mỉm cười.

… Lần nữa thầm đổi xưng hô “họ Dung kia” trong lòng mình lại là “Dung Tự”. 

Họ Dung kia nói xong lời cợt nhả, cuối cùng mới cười tít mắt cầm cup đi xuống sân khấu.

Phần sau đó Lộ Thức Thanh không còn muốn để ý nữa, cậu háo hức nhìn Dung Tự… ờm, chiếc cup trong tay Dung Tự.

Là một fan sự nghiệp, cậu thèm sờ lắm.

Sau lễ trao giải là tiệc tối. 

Lộ Thức Thanh cũng không lo vụ chiến tranh lạnh nữa, sau khi tới sảnh tiệc tối, cậu hớn hở kéo tay Dung Tự đòi ngắm chiếc cup.

Người đạt giải nam chính xuất sắc nhất luôn là người được hoan nghênh nhất trong tiệc tối. Cơ mà Dung Tự lại không thăm hỏi ai mà đưa Lộ Thức Thanh ra ngoài ban công.

Nói ra cũng khéo, địa điểm tổ chức lễ trao giải không năm nào giống năm nào, thế mà năm nay lại diễn ra ở cùng một chỗ nơi lần đầu hai người gặp nhau vào mấy năm trước.

Đến cả bày trí ở ban công cũng không có gì thay đổi hết. 

Lộ Thức Thanh không để ý xung quanh, cậu cầm chiếc cúp lên, yêu thích chẳng nỡ rời tay, cứ ngắm nghía mãi. 

Cách cách.

Dung Tự đóng cửa ban công lại. 

Lúc này Lộ Thức Thanh mới hoàn hồn lại: “Sao thế?” 

Dung Tự lười nhác mỉm cười: “Thích không?” 

Bên cạnh không có ai cả, Lộ Thức Thanh cũng không che giấu cảm xúc của mình: “Ừa ừa!”

Thích lắm luôn.

Vốn dĩ “Tranh cuộn” đã là movie cậu thích nhất, huống chi phim này còn là do Dung Tự diễn.

Dung Tự nhìn cậu, ánh mắt hàm chứa nụ cười, vẻ yêu thương nơi đáy mắt cũng chẳng hề che giấu. 

Ngay lúc này, trên tầng cao nhất chợt nở rộ pháo hoa mừng công rực rỡ, tiếng bụp bụp bụp vang đến tận chân trời. 

Ban công tầng cao nhất là vị trí có tầm nhìn tốt nhất. Lộ Thức Thanh thích nhất loại pháo hoa sau khi nổ tung thì b ắn ra từng chùm tia lửa be bé. Cậu nhìn chúng chằng rời mắt, lại không nhịn được bèn kéo Dung Tự lại chia sẻ. 

“Anh nhìn…”

Giọng nói chợt im bặt.

Dung Tự lấy chiếc nhẫn trong túi áo trước ngực ra, hắn quỳ một chân xuống dưới ánh pháo hoa lộng lẫy. 

Tay Lộ Thức Thanh cầm chiếc cúp của Dung Tự khẽ rủ xuống, cậu ngơ ngác nhìn hắn. 

Dịp này hai năm trước, hai người gặp nhau lần đầu tại đâu. 

Pháo hoa rực rỡ hắt lên khiến gương mặt Dung Tự trông thật dịu dàng ấm áp. Hắn cười nói: “Lộ lão sư, em có bằng lòng không?”

Lộ Thức Thanh ngừng thở.

Dung Tự chuẩn bị rất chu đáo, hắn còn cố ý lấy trái tim gấp bằng giấy màu hồng phấn ra, thành thạo chừa đường lui cho cậu: “Nếu em không bằng lòng, tôi có thể biến cầu hôn thành gửi lời yêu ngay tức khắc. Chỉ là giấy gấp có hơi rẻ, hay em nhận lấy chiếc c…”

Lộ Thức Thanh chợt vươn tay ra. 

Dung Tự sững sờ.

Vành mắt Lộ Thức Thanh đã ửng đỏ, đầu ngón tay run run. Con tim cậu nện điên cuồng như sắp vọt ra khỏi cổ họng, vậy mà cậu lại chẳng hề kích động muốn chạy hay muốn tránh. 

Được yêu thương đã sinh ra dũng khí vô hạn trong Lộ Thức Thanh, tất cả những điều trông thấy trước mắt đây đều là ánh sáng rực rỡ chói lọi.

Cậu sẽ không bao giờ sợ hãi tương lai tràn ngập những ẩn số nữa. 

“Em bằng lòng.” 

Đồng tử của Dung Tự khuếch trương, hắn ngơ ngẩn hồi lâu rồi cười rộ lên, sau đó dịu dàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho Lộ Thức Thanh.

Pháo hoa nối tiếp nhau bùng lên, hệt như phồn hoa lộng lẫy nở giữa vực sâu tăm tối dưới ánh lửa cháy bỏng vậy. 

Đừng bao giờ sợ hãi khoảnh khắc.

Lời tác giả: 

[Đừng bao giờ sợ hãi khoảnh khắc. - Bầy chim lạc, Tagore.]

Truyện này đến giờ đã kết thúc nè, rất cảm ơn mọi người yêu thích và ở bên, thấu hiểu, góp ý và bao dung suốt 118c qua, 

Hi vọng mọi người sẽ thương lấy bản thân mình, khỏe mạnh vui vẻ bình an và tự do.

Quyển sau gặp lại.

Lời qinghe: 

Cám ơn mỗi một bạn đọc đã đọc đến những dòng này, đồng hành với mình cùng các nhân vật. (ӦvӦ。)❤

Chúc cho mỗi chúng ta đều có tương lai tươi sáng. 🍀🍀🍀