Đồng Học Hôn Ước

Chương 51

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 51

Ngay khi Thành Nham vừa trao cho Giang Mộ Bình nụ hôn chào năm mới, điện thoại di động của anh đã vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, là ba của Giang Mộ Bình.

"Ba?" Thành Nham ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình, "Muộn như vậy ba còn chưa ngủ?"

"Hôm nay là đêm ba mươi."

"Sao ba không gọi cho anh mà gọi cho em?"

Giang Mộ Bình cười: "Bình thường nếu không có gì khẩn cấp thì ba sẽ không bao giờ gọi cho tôi."

Mặc dù đã kết hôn với Giang Mộ Bình được một thời gian, nhưng Thành Nham thực sự chỉ mới gặp cha Giang có vài lần, vì vậy đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cha chồng, thần kinh của Thành Nham vẫn có chút căng thẳng.


Như thể thực sự đứng trước mặt cha Giang, anh có chút câu nệ đứng lên.

"Ba ạ?" Thành Nham bước sang một bên.

"Năm mới vui vẻ." Giọng của cha Giang có chút mệt mỏi.

Thành Nham mỉm cười: "Chúc mừng năm mới, hôm nay ba vẫn còn đi làm sao? Con nghe giọng ba nghe có vẻ hơi mệt?"

"Bệnh viện lúc nào cũng phải làm việc, lỡ như có chuyện gì đột ngột phát sinh thì viện trưởng như ba nghỉ thế nào được."

"Vậy ba nghỉ ngơi sớm một chút." Thành Nham hỏi: "Mẹ đâu ạ?"

"Bà ấy ngủ rồi, không thức trễ đến giờ này đâu."

Thật ra, nếu lúc thường không có chuyện gì thì cha Giang cũng đã đi ngủ từ sớm, ở thành phố cấm đốt pháo hoa, năm mới không náo nhiệt như ở quê. Nhất là ở tuổi của họ, buổi tối không có trò giải trí, con cái không ở bên cạnh nên tự nhiên sẽ sớm đi nghỉ ngơi.

Thành Nham là thành viên mới của Giang gia, năm nay là năm đầu tiên Thành Nham ở cùng với Giang gia nên cha Giang đã đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm.


(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)

Cha Giang nói thêm vài lời, có lẽ là nhắc bọn họ ở bên ngoài phải chú ý an toàn, có điều kiện thì về càng sớm càng tốt. Cha Giang và Giang Mộ Bình đúng là cha con tình thâm, cha Giang nói chuyện với Thành Nham đã được một lúc, nhưng ông không hề có một lời quan tâm đến Giang Mộ Bình.

Nhưng khi sắp cúp máy, cha Giang rốt cuộc không kìm được: "Còn nó đâu? Ba nói chuyện với con nãy giờ rồi mà nó không phát ra tiếng nào thế."

Thành Nham bật cười: "Anh ấy đang nhìn điện thoại."

Cha Giang bất công: "Đã bao nhiêu tuổi còn suốt ngày ôm cái điện thoại, nói ra có ai tin nó là giáo sư đại học đâu, một chút tự chủ cũng không có. Con đưa điện thoại cho nó, ba có lời muốn nói với nó."
Thành Nham đưa điện thoại cho Giang Mộ Bình, gọi: "Giáo sư."

Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.

"Ba muốn nói chuyện với anh."

Giang Mộ Bình cầm điện thoại ghé vào tai: "Ba."

Cha Giang ở đầu bên kia điện thoại cau mày: "Tại sao Thành Nham lại gọi con là giáo sư?"

"Gọi yêu." Giang Mộ Bình giải thích ngắn gọn.

Cha Giang sửng sốt, cho rằng Giang Mộ Bình đang nói đùa, tức giận nói: "Nói như con thì mỗi sinh viên của con gọi con như vậy đều là gọi yêu sao? Nói năng trơn truột, không đứng đắn."

Giang Mộ Bình nói là sự thật, dù sao thì hai từ "giáo sư" trong miệng sinh viên cũng không thể so sánh với hai từ "giáo sư" trong miệng của Thành Nham. Nhưng những gì cha Giang nói đều có lý do riêng của ông, chỉ là Giang Mộ Bình không muốn tốn thêm thời gian để giải thích.