Đồng Học Hôn Ước

Chương 49

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 49

Những lời Thành Nham nói Giang Mộ Bình không có dự liệu trước, mặc dù Thành Nham dùng ngữ khí nghi vấn để hỏi hắn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng ý chỉ hắn, nhưng Giang Mộ Bình vẫn do dự một chút.

Hồi cấp ba, Giang Mộ Bình và Thành Nham gần như không có một điểm giao nhau nào. Nắm đó làm lớp trưởng, hắn khó tránh khỏi phải giao thiệp với từng người bạn học trong lớp. Nhưng hắn và Thành Nham rất ít khi nói chuyện, nếu có thì cơ bản đều liên quan đến công việc của lớp mà lần nào Thành Nham cũng lạnh nhạt với hắn.

Thành tích học tập của Thành Nham nắm đó có thể coi là đỉnh nhất, nhất là về khoa học tự nhiên, bất kể kỳ thi lớn nhỏ, lần nào cũng có thể xếp vào tốp ba. Trí nhớ của Giang Mộ Bình không tính là tốt, hắn không thể nhớ hết tên của bạn học, nhưng ấn tượng đối với Thành Nham lại khắc rất sâu, một trong những lý do là thành tích xuất sắc của anh.


Mặc dù lúc đó tính tình của Thành Nham có chút quái gỡ, nhưng anh thật sự học rất tốt, anh ít khi nói chuyện nhiều với mọi người, cho nên luôn cho người ta cảm giác kiêu căng, khó gần. Kể cả Giang Mộ Bình, năm ấy hắn cũng bị đối xử như vậy. Thành Nham lạnh lùng với các bạn học khác bao nhiêu thì cũng lạnh lùng với hắn bấy nhiêu.

Cho nên bây giờ Thành Nham đột nhiên nói như thế, Giang Mộ Bình có lý do để nghi ngờ rằng đây là một thủ thuật để anh lấy lòng hắn.

Nhưng Giang Mộ Bình biết rằng Thành Nham sẽ không dùng những lời nói dối để lấy lòng hắn.

"Là tôi." Giang Mộ Bình trả lời.
"Thật sao?" Giang Mộ Bình hỏi đột nhiên.

Thành Nham sửng sốt, anh nghĩ Giang Mộ Bình sẽ không có một chút nghi ngờ nào đối với những gì hắn nói.

"Năm mười bảy tuổi, em học lớp mười một. Ngoài anh ra thì em còn có thể sùng bái ai nữa..." Thành Nham cảm thấy buồn cười, "Anh nghĩ trong lớp còn có ai có thể so sánh với anh sao."

Lời này thật xuôi tai, đặc biệt là khi nó được phát ra từ miệng của Thành Nham. Giang Mộ Bình đã quen với những lời khen ngợi trong suốt ba mươi năm qua, đối với những lời khen ngợi này kia hắn đã được miễn dịch từ lâu, nhưng hắn không ngờ Thành Nham khen hắn như thế, trong lòng hắn lại dâng lên mấy phần đắc ý.
"Không phải con mua," Thành Nham nói, "là do giáo sư viết."

Vẻ mặt của dì thay đổi, bước tới đọc dòng chữ trên câu đối đỏ, "Đây là do Tiểu Giang tự viết sao? Đẹp quá!" Dì vội vàng ra hiệu cho Triệu Tĩnh dừng lại, "Triệu Tĩnh, đừng dán nữa, dán của Tiểu Giang viết này. Chữ viết tay nhưng còn đẹp hơn cả cái mẹ đã mua."

Triệu Tĩnh cười nói: "May là con còn chưa bôi keo."

Thành Nham đưa cho Triệu Tĩnh đôi câu đối xuân, Triệu Tĩnh nhìn một cái, không khỏi cảm thán: "Cũng là người có ăn học..."

Cô con gái học lớp sáu của Triệu Tĩnh chạy ra từ trong nhà, "Ba, dán câu đối xuân có khó không? Có muốn con giúp ba không?"

"Dáng người con nhỏ như vậy thì có thể giúp gì chứ?" Triệu Tĩnh giới thiệu với Giang Mộ Bình, "Đây là con gái của tôi."

Triệu Tĩnh chỉ chỉ vào Thành Nham, nói với con gái của mình: "Đây là chú họ Thành Nham của con, gọi chú họ."
Cô gái nhỏ đỏ mặt hô lên "Chú họ", sau đó cô bé nhìn chằm chằm Thành Nham và chớp chớp đôi mắt to, "Chú họ, chú thật đẹp trai."

Triệu Tịnh cười xoa đầu cô bé, "Sao con chưa từng nói với ba con câu này vậy nhỉ?"

"Ba, cô giáo nói trẻ con không được nói dối." Cô bé làm ra vẻ mặt trầm tư.

"Tiền mừng tuổi năm nay đều bị tịch thu."

"Không được!" Cô bé lo lắng, "Ba, ba đẹp trai nhất, đẹp trai nhất vũ trụ".