Đồng Học Hôn Ước
Chương 47
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 47
Tính toán tuổi tác thì chắc hẳn Hạ Tuyên bây giờ đã bốn mươi mấy, nếu Thành Nham và Hạ Tuyên không quen biết từ trước, có lẽ Thành Nham sẽ không nhận ra Hạ Tuyên đã ngoài bốn mươi.
Dáng người của y được bảo trì rất tốt, thậm chí còn cường tráng hơn mười năm trước, thể trạng trước sau như một, trên mặt không thấy một chút già nua, ngược lại càng lớn tuổi y càng toát ra ý vị thành thục.
Năm Hạ Tuyên ba mươi tuổi, y trông già dặn hơn các bạn cùng lứa, mười năm sau y vẫn như ngày ấy, bây giờ ngược lại trông y trẻ hơn những người trạc tuổi mình.
Hai người dường như không có gì thay đổi, vì vậy chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra nhau.
"Phải, Tuyên ca, lâu rồi không gặp."
Hạ Tuyên gật đầu một cái: "Thật sự đã lâu không gặp." Y liếc nhìn Giang Mộ Bình, hỏi Thành Nham: "Bạn à?"
Thành Nham nói: "Người yêu."
Hạ Tuyên không nhận ra ý nghĩa của "người yêu" trong miệng Thành Nham, "Là bạn trai?"
Thành Nham chỉ có thể giải thích cụ thể hơn: "Là chồng."
Hạ Tuyên lộ ra vẻ trầm ngâm hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"
Thành Nham gật đầu: "Ừ."
Người thanh niên gọi là Lượng tử cắn điếu thuốc, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi đang làm việc."
"Vậy cậu muốn để tôi tự rót sao?" Hạ Tuyên hạ giọng, mang theo cảm giác áp chế.
Lượng tử đẩy tàn thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, khi đứng dậy cậu chàng còn lẩm bẩm: "Chủ nghĩa quan liêu điển hình..."
Hạ Tuyên trả lời cậu: "Tôi nhiều lắm cũng chỉ là chủ nghĩa tư bản".
"Vâng," thanh niên ngoài cười nhưng trong không cười mà gật đầu, "Dù sao anh cũng là ông chủ, tôi chỉ là làm công."
"Triệu Thanh Lượng, đệ tử của tôi." Hạ Tuyên giới thiệu ngắn gọn.
Triệu Thanh Lượng lè lưỡi với Thành Nham và Giang Mộ Bình, ánh mắt có chút tùy tiện, mang theo chút năng lượng cứng đầu, lạnh lùng, "Xin chào."
Trong phòng nhỏ vang lên một giọng nói có chút run rẩy: "Hạ sư phụ, tôi đã lấy lại sức, anh đến nhìn một cái?"
Hạ Tuyên nói với Thành Nham: "Một lát nữa tôi sẽ tới, các cậu ngồi trước đi."
Thành Nham ừm một tiếng.
"Ngồi một lát đi." Thành Nham kêu Giang Mộ Bình cùng nhau ngồi xuống, Triệu Thanh Lượng đem hai ly nước đặt ở trước mặt bọn họ.
"Cảm ơn."
"Bình nước ở ngay đó, hết nước thì tự mình lấy," Triệu Thanh Lượng tiếp tục vẽ vời, "Đừng gọi tôi."
Thành Nham liếc nhìn Giang Mộ Bình, nói nhỏ: "Đủ lạnh lùng."
Giang Mộ Bình cười cười.