Đồng Học Hôn Ước
Chương 45
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 45
"Ôi."
Âm thanh vô cớ vang lên khiến cho hai người sợ hãi dừng lại, Giang Mộ Bình buông Thành Nham ra, quay đầu nhìn một cái.
Dì của Thành Nham đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giữ chặt khung cửa, không biết nên đi hay không.
Đã từng tuổi này mà còn bị trưởng bối bắt gặp đang thân mật, hai người đều có chút lúng túng. Không quản họ có đang xấu hổ hay không, dì còn một câu khiến họ càng xấu hổ hơn: "Hai đứa xem hai đứa muốn thân mật mà không chịu đóng cửa, dì đi tới liền thấy, cũng không phải tại dì. Cũng may người đến là dì, nếu như bị Tiểu Ngữ thấy được vậy thì càng lúng túng."
Dì đi vào nói: "Thế nào, dì dọn phòng cho hai đứa có được không, dì cố ý đến tiệm hoa để mua hoa hồng đấy, tốn không ít đâu."
Giang Mộ Bình nói: "Rất dễ nhìn, phiền dì phí tâm."
Dì cười đến không ngậm được mồm: "Ai, hai đứa thích là tốt rồi, vốn là dì còn muốn thổi thêm bóng bay, nhưng Tiểu Ngữ nói bóng bay không thân thiện với môi trường, còn rất chiếm diện tích nên dì không làm nữa."
Thành Nham không nhịn được ghé vào tai Giang Mộ Bình nói nhỏ: "Cũng may là không làm."
Giang Mộ Bình cúi đầu, nở một nụ cười thành tiếng ngắn ngủi.
Dì vẫn tươi cười: "Con thì thầm cái gì đấy, vui vẻ như vậy?"
"Nói dì dụng tâm quan tâm chăm sóc." Giang Mộ Bình cười đến tao nhã.
"Dì mới không tin." Lão thái thái tuy nói ngoài miệng là như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, ánh mắt nhìn Giang Mộ Bình càng ngày càng tràn đầy tình cảm.
Giang Mộ Bình nói: "Vẫn chưa, lúc trước con chỉ ăn loại hoành thánh nhỏ thôi."
"Vậy một lát nữa ăn nhiều một chút, ăn thử hoành thánh của chúng ta."
Giang Mộ Bình cười cười, đồng ý.
"Tiểu Nham, đến phòng của dì một lát đi, dì muốn nói chuyện với con."
"Được, dì."
Dì nhìn Giang Mộ Bình nói: "Một hồi sẽ trả người lại cho con."
Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Được." Hắn nửa thật nửa đùa nói: "Dì cố gắng nhanh một chút."
Dì cao giọng cười lớn: "Biết rồi, biết rồi."
Dì đi ra ngoài cửa, Thành Nham đi theo, quay sang Giang Mộ Bình nhún mũi, làm ra vẻ rất đáng yêu. Giang Mộ Bình hơi nâng cằm, nhướng mày nhìn anh.