Đồng Học Hôn Ước
Chương 42
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 42
"Được rồi, tóm lại tiên sinh nhà cậu là quan trọng nhất." Nghiêm Thanh cười, "Năm sau tìm thời gian tụ tập đi. Cậu xem trong đám người kia cũng có mấy người làm bố rồi, biết cậu kết hôn bọn họ đều rất ngạc nhiên. Bây giờ chúng tôi đang ăn, gọi video không?"
"Các cậu ăn của các cậu, gọi video cho tôi làm gì?"
"Không phải là bởi vì lần trước cậu không đi trượt tuyết sao, mỗi một người đều oán than dậy đất, bọn họ kêu tôi bảo cậu mở video."
Trong khi nói chuyện, điện thoại di động của Giang Mộ Bình nhận được cuộc gọi từ một người khác, vẫn là cuộc gọi video. Đoán chừng là người gọi đến nghe được Nghiêm Thanh đang nói chuyện với Giang Mộ Bình, lập tức gọi đến.
"Chào buổi tối giáo sư Jan."
"Uống nhiều rồi đúng không?" Giang Mộ Bình vừa nhìn điện thoại vừa nói.
"Tất nhiên là không. Không phải tôi đang thuận theo dân ý sao, vốn dĩ mấy người chúng tôi muốn gặp cậu ở buổi liên hoan, kết quả cậu lại nói cậu phải bồi tiên sinh nhà cậu ăn cơm tối, không đến với chúng tôi được." Thiệu Viễn Đông quay camera đến những người khác ngồi trên bàn ăn, điện thoại quét qua bàn ăn một vòng, cuối cùng dừng ở vị trí của Mạnh Tư, "Nhìn thấy người bạn này sao, giáo sư Jan, hôm nay cậu ta không gặp được cậu, mặt mày xụ xuống tới đất rồi."
Người đàn ông trong camera đang nâng ly rượu, nghe vậy liền ngước mắt, quăng đến ống kính một ánh nhìn nhàn nhạt.
Thiệu Viễn Đông đưa điện thoại qua, Mạnh Tư nhận lấy, tay kia cầm một chiếc ly đế cao chứa nước trái cây màu rực rỡ.
Mạnh Tư là một người học quá hóa điên điển hình, gã đã hoàn thành rất nhiều chuyên ngành, mà mỗi chuyên ngành đều lấy được học vị tiến sĩ.
"Về nước rồi?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Ừm, về quê ăn Tết."
Mặc dù Mạnh Tư ở nước ngoài xa xôi nhưng gã và Giang Mộ Bình vẫn thường xuyên liên lạc, vốn dĩ lĩnh vực chuyên môn của hai người có giao nhau, lại cùng một ngành nghề nên tự nhiên có rất nhiều tiếng nói chung.
Nhưng từ trong xương, Mạnh Tư không thể thoát được sự kiêu ngạo, tự mãn của một vị công tử cao quý, gã luôn nói và làm mọi việc theo cách của mình, thậm chí còn có chút cao ngạo.