Đồng Học Hôn Ước

Chương 35

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 35

Chuyến bay của Giang Mộ Bình sẽ cất cánh vào lúc hai giờ chiều ngày thứ hai. Buổi sáng Thành Nham đến phòng xăm làm việc, buổi chiều tranh thủ chút thời gian đưa Giang Mộ Bình đến sân bay.

Trên đường đến sân bay, Giang Mộ Bình không hề nhắc đến Liêu Phàm Kha.

Thành Nham không nhịn được hỏi: "Nghiên cứu sinh đi cùng anh đâu? Hai người hẹn gặp nhau ở sân bay à?"

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

"Gần đến sân bay rồi, có cần liên lạc trước với cậu ta không, nếu không đến sân bay rồi lại không tìm thấy người."

"Không có tôi cậu ta cũng có thể tự mình lên máy bay, không cần liên lạc."

"Được rồi."

Giang Mộ Bình không liên lạc với Liêu Phàm Kha, nhưng Liêu Phàm Kha đã gọi tới.


Giang Mộ Bình trả lời điện thoại: "Xin chào."

Điện thoại di động đặt bên tai trái của Giang Mộ Bình, rất gần với Thành Nham. Thành Nham có thể nghe thấy giọng nói trẻ tuổi phát ra từ điện thoại di động.

"Giáo sư, em đã đến sân bay rồi, giáo sư đã đến chưa?"

"Tầm năm phút nữa."

"Được, vậy em đợi giáo sư ở đại sảnh, giáo sư hôm nay mặc quần áo màu gì?"

"Áo khoác đen."

"Được, vậy em cúp máy trước, gặp lại sau."

Giang Mộ Bình cúp máy, nghe thấy Thành Nham hỏi: "Anh hướng dẫn bao nhiêu nghiên cứu sinh tiến sĩ?"

"Hai người."

"Chỉ hai người?"

Tâm lý của Thành Nham chùng xuống, hợp tác để loại bỏ người còn lại, Giang Mộ Bình với Liêu Phàm Kha là một thầy một trò.

Đây là "Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt"... (*)

(*) Nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích.


"Trước đây em chưa từng nghĩ đến anh sẽ làm giáo sư." Thành Nham nói.

Giang Mộ Bình cười: "Tại sao?"

"Mặc dù hồi cấp ba anh làm lớp trưởng, nhưng em cảm giác anh chưa bao giờ quản chuyện trong lớp, mọi người đều tự nguyện nghe lời anh."

Mặc dù Giang Mộ Bình có lòng nhân hậu, nhưng hắn là người cao ngạo, Thành Nham cảm thấy một người cao ngạo rất khó có thể làm giáo sư.

"Em không có nghe lời tôi." Giang Mộ Bình đột nhiên nói.

Thành Nham sửng sốt.

"Dương như xưa nay em không bao giờ muốn nghe lời tôi."

Phía trước có đèn đỏ, Thành Nham từ từ dừng xe lại, trước mặt là dòng người tụm năm tụm ba đi qua đường. Thành Nham nhìn chằm chằm dòng người đi bộ một lúc rồi nói: "Không phải không muốn nghe lời anh, mà là em không có can đảm nói chuyện với anh."

Giang Mộ Bình quay đầu nhìn anh.
"Thành Nham của trước đây là một quỷ nhát gan." Đèn xanh bật sáng, Thành Nham liền đạp ga, "Nhất là khi đối mặt với Giang Mộ Bình."