Đồng Học Hôn Ước

Chương 26

Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

.

Chương 26

Thành Nham sững sờ: "Làm sao anh biết?"

Giang Mộ Bình không trả lời, trong khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi này, hai má Thành Nham dần trở nên nóng lên. Thành Nham bắt đầu suy nghĩ về tình hình sau khi tắm mỗi ngày trong suốt một tháng qua.

Anh cố nhớ lại xem mình có hành vi không đứng đắn nào hay không, hay có phải chưa mặc quần áo mà đã chạy ra khỏi phòng tắm hay không.

Suy nghĩ lại một lúc, anh đi đến kết luận rằng: Không có.

Thời tiết rất lạnh, nhưng má của Thành Nham lại rất nóng, Giang Mộ Bình không trả lời, anh chỉ có thể xấu hổ hỏi: "Anh nhìn thấy khi nào?"

"Lúc em để chân trần." Giang Mập Mập trả lời mơ hồ mà chính xác, hắn còn nói: "Tôi nhìn không rõ, trên đó xăm cái gì?".


"Một con mắt."

Giang Mộ Bình sững sờ.

Trên đùi xăm một con mắt lớn?

Lùi một bước là lãng mạn, tiến một bước là tình sắc.

Tuy rằng có chút thô tục, nhưng trong đầu Giang Mộ Bình vẫn nghĩ tới từ "tao" (*).

(*) Tao (骚): lẳng lơ, lăng nhăng
Thành Nham nhanh chóng nói: "Có cơ hội em sẽ cho anh xem."

Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham, Thành Nham lập tức cúi đầu sờ soạng góc áo, nói: "Đó là hình đầu tiên em xăm, tự lấy mình ra để luyện tập."

Giang Mộ Bình cười cười, "Cho tôi xem chỗ đó, sẽ không có gì sao?"

"Anh là chồng hợp pháp của em, còn có thể có chuyện gì."

Nhiếp ảnh gia không thể nhìn nổi đôi chồng chồng son này thân mật trong gió lạnh, vì vậy y trực tiếp bước đến đưa cho Thành Nham một chiếc ván trượt, "Hai ông chủ, chúng ta nhanh bắt đầu đi, làm sao hai người có thể chịu đựng được trong một ngày lạnh giá như thế này bậy?"

"Tôi không biết chơi trượt ván." Thành Nham nói.

"Không sao, ngài không cần chơi, đây là đạo cụ thôi." Nhiếp ảnh gia lại đội một chiếc mũ lưỡi trai lên đầu Thành Nham.

Giang Mộ Bình nói: "Tôi nghĩ chiếc mũ hơi rườm rà, có cảm giác không hợp lắm."


Nhiếp ảnh gia nghe vậy liền cởi bỏ mũ của Thành Nham, lùi ra khoảng mét nhìn qua, gật đầu: "Quả thực là vậy."

Nhiếp ảnh gia phát hiện một bức tường thấp, hỏi Giang Mộ Bình: "Giang tiên sinh, ngài có hút thuốc không?"

"Không có."

"Vậy thì giả vờ, lát nữa tôi sẽ đưa ngài một điếu thuốc, ngài sẽ ngồi xổm ở trên bức tường này hút thuốc." Nhiếp ảnh gia hướng dẫn họ chỗ đứng, "Thành tiên sinh thì đứng cạnh bức tường, chân đạp ván trượt, không cần cố gắng tạo dáng, cứ đứng thả lỏng là được, chú ý biểu cảm một chút, phải ra vẻ một thiếu niên đầu đường xó chợ."

Thành Nham không cần cố ý diễn, lúc anh không cười thì chính là kiểu thiếu niên đầu đường xó chợ ấy.