Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Trạng Thái: Hoàn thành
Lượt Xem: 292
Trong khách sạn Long Môn, nơi được xây dựng cạnh sa mạc rộng lớn, hai vị khách trẻ tuổi, khoảng mười tám, mười chín tuổi, đang được nhân viên tiếp tân giúp đỡ làm thủ tục nhận phòng. Họ có vẻ giống học sinh, với một người bận quần đùi vàng và người còn lại bận váy màu xanh. Tuy nhiên, giữa hai người có một khác biệt rõ ràng - một người cao hơn một tí so với người còn lại. Vào lúc này, điện thoại bên trong quầy tiếp tân đột nhiên vang lên, và nhân viên tiếp tân phải cầm điện thoại bàn lên nghe máy. Sau khi hoàn tất thủ tục, hai người kéo hành lý vào trong khách sạn tìm hướng lên phòng. Nữ sinh bận quần đùi vàng cất giọng phàn nàn với cô bạn thân bên cạnh về một vấn đề bất ngờ. Câu hỏi là, họ sẽ gặp gì sau khi leo thang máy?

Danh sách chương

Chương 21: 21
Chương 22: Thoát Rồi! Thoát Rồi! Dương Cảnh Thừa, Chúng Ta Thoát Rồi!
Chương 23: Tôi Thích Anh Ấy!
Chương 24: Tôi Thích Môi Của Anh
Chương 25: Anh Ở Nơi Này Chờ Tôi Một Chút, Nhất Định Không Được Đi, Nhất Định Phải Chờ Tôi!
Chương 26: Ủa, Sao Cô Không Tới Chỗ Của Đội Trưởng Dương?
Chương 27: “Còn Muốn Đi Vào Bên Trong?”
Chương 28: Anh Nhìn Xem, Mới Đây Mà Bầu Trời Đã Tối Như Vậy. Sao Cũng Đang Lên Kìa
Chương 29: A Tục, Mày Thực Sự Đã Đưa Anh Ấy Trở Về
Chương 30: “Cảnh Thừa, Hôm Nay Anh Chúc Mừng Tôi Được Không?”
Chương 31: “Dương Cảnh Thừa, Tôi Chỉ Cần Anh.”
Chương 32: “Đội Trưởng Dương, Cuối Cùng Anh Cũng Đến.”
Chương 33: “Người Đàn Ông Của Tôi Tới Rồi.”
Chương 34: “Cảnh Thừa, Tối Nay Tôi Vốn Là Muốn Cùng Anh Ngắm Mặt Trăng, Để Ăn Mừng Tôi Đã Kiếm Được Nhiều Tiền Vào Tháng
Chương 35: “Trước Khi Tìm Được Thằng Nhóc Kia Thì Cô Đừng Hòng Được Về Nhà!”
Chương 36: Cô Trơ Mắt Nhìn Chiếc Xe Của Dương Cảnh Thừa Lướt Qua Trước Mặt
Chương 37: “Bà Chủ Lộ.” Dương Cảnh Thừa Hét Lên
Chương 38: “Anh Biết Rằng Tôi Thích Anh.”
Chương 39: Lộ Diêu Diêu Quay Sang Ôm Anh
Chương 40: “Tôi Muốn Khiến Cho Anh Nhớ Đến Tôi, Nhớ Tôi Mọi Lúc Mọi Nơi, Mãi Mãi Không Bao Giờ Quên.”