Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 49

Đội hai yên bình an nhàn trải qua buổi trưa.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến Đội hai, Lý Khinh Diêu không chủ động quan tâm đến nhu cầu của bất kỳ ai, cũng không cười, yên tĩnh, tập trung làm việc của mình. Nhưng cô cũng nhận ra, như vậy thật ra…cũng tốt. Mọi người vẫn giao tiếp với cô bình thường, cũng không có gì thay đổi. Còn cô, cũng thấy rất thoải mái.

Làm việc mệt, Lý Khinh Diêu cầm cốc trà đến phòng trà hít thở không khí trong lành.

Trong phòng trà không có ai, cô đặt ly trà xuống dưới máy lọc nước lấy nước nóng, hai tay gác lên bệ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa kính tủ.

Người phản chiếu trong kính không rõ ràng. Do ánh sáng nên gương mặt nửa sáng nửa tối, khiến gương mặt càng thêm u ám. Cô nhìn vầng trán phẳng lì của mình, và cả đôi mắt tĩnh lặng, khóe miệng cụp xuống, chợt cảm thấy kỳ lạ.

[Lý Khinh Diêu? Em vốn dĩ là một người như vậy sao?]

[Em là người thế nào thì cứ sống thế ấy. Em không vui thì đừng cười. Em muốn quan tâm ai thì quan tâm, không muốn quan tâm ai thì cứ kệ.]

Mình vốn dĩ…là người thế nào?

Rất nhiều hình ảnh và âm thanh xa xôi đột nhiên lóe lên trong đầu cô.