Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng
Chương 39
Bố Lạc Hoài Tranh là thợ sửa chữa, còn mẹ cậu mở một quán tạp hoa nhỏ trước cửa nhà. Gia cảnh cậu rất bình thường nhưng những đứa trẻ khác có gì cậu đều sẽ có cái đó. Bố mẹ Lạc Hoài Tranh xem cậu như báu vật quý giá, chăm sóc từng li từng tí, tận tâm tận lực bồi dưỡng cậu. Cho nên trước thềm Kỳ thi Đại học và trước khi vào tù, Lạc Hoài Tranh chưa bao giờ phải chịu khổ.
Từ nhỏ, Lạc Hoài Tranh đã biết phấn đấu, thông minh, ngoan ngoãn và tiến thủ. Ngoại trừ hồi Tiểu học do nghịch ngợm nên chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp, thì sau khi lên cấp hai cậu đã bắt đầu ngồi vững trên ngôi vị đầu bảng toàn khối.
Tuổi càng lớn, Lạc Hoài Tranh càng hiểu rõ con đường tương lai của mình. Cậu là hy vọng duy nhất thay đổi số phận của cả gia đình, đưa gia đình nhảy vọt về giai cấp. Chàng trai giấu đi hoài bão và tham vọng, ngày này qua ngày khác, cậu kiên nhẫn nỗ lực gấp nhiều lần những người kém cỏi hơn mình chỉ để báo đáp cha mẹ đã vất vả suốt mười mấy năm, chỉ để không phụ tài hoa và lòng dũng cảm trời ban.
Nhưng Lạc Hoài Tranh không phải là mọt sách, thậm chí còn thông minh hoạt bát bẩm sinh, chỉ do cậu quá biết điều, và giỏi khống chế bản thân mình nên giáo viên bạn bè xung quanh cậu đều nghĩ cậu trưởng thành và chững chạc. Ngoại trừ luôn đứng nhất toàn khối, Lạc Hoài Tranh còn giữ chức lớp trưởng, xử lý mọi việc hòa bình công chính, tính cách hiền lành lương thiện, dám tranh luận cùng thầy cô vì lợi ích chính đáng của các bạn học. Trong lớp, ai cũng quý mến Lạc Hoài Tranh. Trong khối, ai cũng từng nghe đến danh tiếng lẫy lừng của cậu. Đến cả những học sinh cá biệt không đi học cũng phải nể mặt cậu, bởi vì “Lạc Hoài Tranh chính trực, rộng lượng”.
Có thể nói, trước khi trở thành bạn cùng bàn của Lý Khinh Diêu, trong lòng Lạc Hoài Tranh chỉ có “chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện ở lớp”, được Lý Khinh Diêu cầm đầu lớp tôn là “Nam Bồ Tát”.
Lớp Mười Một, hai người bất ngờ trở thành bạn cùng bàn. Lý Khinh Diêu cũng không biết giáo viên xếp chỗ ngồi kiểu gì, vì dù sắp xếp theo điểm số hay học sinh giỏi kèm học sinh yếu thì hai người đều không thể nào ngồi chung với nhau, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
(*) note: Ừm, thực ra rất muốn biết bạn Lạc Hoài Tranh đã trải qua chuyện gì.:>
Từ nhỏ, Lạc Hoài Tranh đã biết phấn đấu, thông minh, ngoan ngoãn và tiến thủ. Ngoại trừ hồi Tiểu học do nghịch ngợm nên chỉ xếp thứ mười mấy trong lớp, thì sau khi lên cấp hai cậu đã bắt đầu ngồi vững trên ngôi vị đầu bảng toàn khối.
Tuổi càng lớn, Lạc Hoài Tranh càng hiểu rõ con đường tương lai của mình. Cậu là hy vọng duy nhất thay đổi số phận của cả gia đình, đưa gia đình nhảy vọt về giai cấp. Chàng trai giấu đi hoài bão và tham vọng, ngày này qua ngày khác, cậu kiên nhẫn nỗ lực gấp nhiều lần những người kém cỏi hơn mình chỉ để báo đáp cha mẹ đã vất vả suốt mười mấy năm, chỉ để không phụ tài hoa và lòng dũng cảm trời ban.
Nhưng Lạc Hoài Tranh không phải là mọt sách, thậm chí còn thông minh hoạt bát bẩm sinh, chỉ do cậu quá biết điều, và giỏi khống chế bản thân mình nên giáo viên bạn bè xung quanh cậu đều nghĩ cậu trưởng thành và chững chạc. Ngoại trừ luôn đứng nhất toàn khối, Lạc Hoài Tranh còn giữ chức lớp trưởng, xử lý mọi việc hòa bình công chính, tính cách hiền lành lương thiện, dám tranh luận cùng thầy cô vì lợi ích chính đáng của các bạn học. Trong lớp, ai cũng quý mến Lạc Hoài Tranh. Trong khối, ai cũng từng nghe đến danh tiếng lẫy lừng của cậu. Đến cả những học sinh cá biệt không đi học cũng phải nể mặt cậu, bởi vì “Lạc Hoài Tranh chính trực, rộng lượng”.
Có thể nói, trước khi trở thành bạn cùng bàn của Lý Khinh Diêu, trong lòng Lạc Hoài Tranh chỉ có “chuyện học hành, chuyện gia đình, chuyện ở lớp”, được Lý Khinh Diêu cầm đầu lớp tôn là “Nam Bồ Tát”.
Lớp Mười Một, hai người bất ngờ trở thành bạn cùng bàn. Lý Khinh Diêu cũng không biết giáo viên xếp chỗ ngồi kiểu gì, vì dù sắp xếp theo điểm số hay học sinh giỏi kèm học sinh yếu thì hai người đều không thể nào ngồi chung với nhau, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
(*) note: Ừm, thực ra rất muốn biết bạn Lạc Hoài Tranh đã trải qua chuyện gì.:>