Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 6474 Tiểu tử đó đang ở bên trong!

Buzzzz!

Từ sâu trong Tử Vi Thiên Cung, một viên xúc xắc tám mặt tinh xảo bay ra.

Đường kính khoảng mười mấy centimet, bằng một nửa kích thước đầu người!

Mỗi mặt đều được khắc phù văn của Phục Hy Bát Quái!

Một luồng áp lực của tế khí truyền đến, không phải nhằm vào Diệp Bắc Minh, nhưng khiến hắn cảm thấy kinh hãi!

"To gan! Ở trước mặt tiểu sư đệ ta mà cũng dám ra oai?"

Chu Lạc Ly gầm lên.

Áp lực từ Tử Vi Đấu Đầu biến mất!

Đúng vào lúc này, kiếm quang của Thiên Thần Kiếm tấn công đến, thế giới không gian của Tử Phủ Thiên Cung sụp đổ, lộ ra một vết nứt!

"Ha ha ha! Mở ra rồi!"

"Tiểu tử đó đang ở bên trong!"

"Còn có một tòa Thần Cung nữa sao? Lẽ nào là bảo vật mà Tử Phủ Thánh Địa khi đó để lại?"

Vô số bóng người xuất hiện, háo hức chen vào.

"Ai cho các ngươi vào? Cút!"

Chu Lạc Ly hét lên một tiếng, vung tay lên!

Uỳnh!

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ quét ra, tất cả tu võ giả sắp xông vào, bao gồm cả tu võ giả cảnh giới Đại La cấp chín, đều bị luồng sức mạnh này đẩy lùi!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tứ sư tỷ?"

"Ai ức hiếp đệ? Tiểu sư đệ, đi theo tỷ tính sổ!" Chu Lạc Ly nắm tay Diệp Bắc Minh, bước lên trước một bước.

Soat!

Hàng chục ngàn con mắt cùng tập trung lại một lúc!

Khóa chặt Diệp Bắc Minh!

"Tên khốn kiếp này, ngươi còn dám ra đây sao? Ta ... " Bà lão Hỏa Phượng lớn tiếng chửi mắng, còn chưa nói hết câu!

"Ngươi mắng ai?"

Một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên!

Ngay khi đáp xuống đất, bà lão Hỏa Phượng cảm thấy cơ thể mình hoàn toàn mất kiểm soát!

Nó bay thắng ra ngoài và đáp xuống bên cạnh cô gái bên cạnh Diệp Bắc Minh!

Càng khiến người ta sợ hãi hơn là cổ của bà lão Hỏa Phượng lại nằm trong tay cô gái kia!

"Bà già, đến cậu ấy mà ngươi cũng dám mắng? Ngươi có biết cậu ấy là ai không?

Bốp!

"Ta thấy ngươi chán sống rồi! Ta còn không nỡ mắng cậu ấy một câu, ngươi lại mở mồm ra là mắng cậu ấy là tên khốn kiếp?"

Bốp!

"Ai là tên khốn kiếp? Bà già! Giữ mồm miệng sạch sẽ cho ta!"

Bốp! Bốp! Bốp!

"Còn không xin lỗi! Mau nhận lỗi cho ta!"

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp ...