Đêm Nay Rất Dài
Chương 29
Dư Trì ấn mở điều chỉnh đèn đầu giường về mức tối nhất. Trải qua một đêm điên cuồng mãnh liệt, cậu và Thịnh Li hoàn toàn ở hai trạng thái khác nhau. Cậu ôm cô nằm hơn một giờ đồng hồ, cả đầu óc và cơ thể đều rơi vào trạng thái hưng phấn, nhắm mắt lại, nhưng không tài nào ngủ được.
Trước ngày 8 tháng 6, Dư Trì chẳng thể ngờ mình sẽ gặp Thịnh Li, càng không nghĩ đến chuyện cô sẽ có bất cứ mối liên quan gì đến cuộc sống của mình. Dẫu ngay từ đầu cô đã giở trò với cậu, cưỡng ép giữ cậu lại bên cạnh làm trợ lý, lúc đó cậu nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua hai tháng, về sau cô và cậu sẽ chẳng còn chút liên can gì đến nhau.
Thậm chí ngay lúc nãy khi nhìn thấy hai chữ “Anh rể” trên màn hình, cậu cúi đầu ngắm Thịnh Li một lúc lâu nhưng vẫn cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Dư Trì nghĩ tới Dương Lăng Phong, một suy nghĩ điên rồ lướt qua trong chớp mắt, cậu cũng muốn được như Dương Lăng Phong, giấu cô ở nơi chỉ mình cậu biết, không cần phải đưa cô về khi trời còn chưa tỏ. Mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ hay sau khi tỉnh giấc, cô là người duy nhất cậu nhìn thấy.
Lý trí và hiện thực cảnh tỉnh cậu đừng có vào rừng mơ đòi bắt con tưởng bở.
Thời gian lặng lẽ trôi thêm năm phút, bấy giờ đã là năm giờ mười lăm phút.
Dư Trì vén chăn dợm xoay người xuống giường, vừa cử động chiếc giường đã dậy tiếng “kẽo kẹt”, e rằng hôm qua sau một đêm phóng túng nó càng thêm yếu ớt. Trong cơn mơ màng, dường như Thịnh Li ôm lấy cánh tay cậu theo phản xạ có điều kiện, vừa nũng nịu lại hung hăng doạ nạt: “Tên nhóc thối này, cậu còn lộn xộn nữa thì biết tay chị.”
Dư Trì: “……”
Trước ngày 8 tháng 6, Dư Trì chẳng thể ngờ mình sẽ gặp Thịnh Li, càng không nghĩ đến chuyện cô sẽ có bất cứ mối liên quan gì đến cuộc sống của mình. Dẫu ngay từ đầu cô đã giở trò với cậu, cưỡng ép giữ cậu lại bên cạnh làm trợ lý, lúc đó cậu nghĩ, chỉ cần chịu đựng qua hai tháng, về sau cô và cậu sẽ chẳng còn chút liên can gì đến nhau.
Thậm chí ngay lúc nãy khi nhìn thấy hai chữ “Anh rể” trên màn hình, cậu cúi đầu ngắm Thịnh Li một lúc lâu nhưng vẫn cho rằng tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Dư Trì nghĩ tới Dương Lăng Phong, một suy nghĩ điên rồ lướt qua trong chớp mắt, cậu cũng muốn được như Dương Lăng Phong, giấu cô ở nơi chỉ mình cậu biết, không cần phải đưa cô về khi trời còn chưa tỏ. Mỗi ngày trước khi chìm vào giấc ngủ hay sau khi tỉnh giấc, cô là người duy nhất cậu nhìn thấy.
Lý trí và hiện thực cảnh tỉnh cậu đừng có vào rừng mơ đòi bắt con tưởng bở.
Thời gian lặng lẽ trôi thêm năm phút, bấy giờ đã là năm giờ mười lăm phút.
Dư Trì vén chăn dợm xoay người xuống giường, vừa cử động chiếc giường đã dậy tiếng “kẽo kẹt”, e rằng hôm qua sau một đêm phóng túng nó càng thêm yếu ớt. Trong cơn mơ màng, dường như Thịnh Li ôm lấy cánh tay cậu theo phản xạ có điều kiện, vừa nũng nịu lại hung hăng doạ nạt: “Tên nhóc thối này, cậu còn lộn xộn nữa thì biết tay chị.”
Dư Trì: “……”