Đêm Nay Rất Dài

Chương 21

Mười một giờ khuya, sau khi tắm rửa sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm, Thịnh Li bắt đầu lục tung tủ đồ tìm quần áo, khả năng phối đồ của cô rất có tiếng trong giới, thường được fans và các blogger thời trang tán thưởng. Loay hoay một hồi thì lôi ra được một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản và một chiếc quần short jeans, thay quần áo xong cô quay sang hỏi Viên Viên: “Mặc vậy được chưa?”

Viên Viên liếc nhìn đôi chân thẳng tắp trắng nõn của cô, lắc đầu: “Cặp chân này lóa mắt quá.”

Thịnh Li nhíu mày: “Thế chị cũng đâu thể mặc xấu đuôi, như vậy đi, lấy chiếc khăn choàng kia cho chị.”

“Đợi em chút.” Viên Viên chạy ra ngoài, một lúc sau quay lại với chiếc áo sơ mi phong cách mấy anh trai kỹ thuật trên tay, “Mặc cái này đi, tuy có hơi xấu một tẹo.”

Thịnh Li bình tĩnh nhận lấy rồi khoác vào, xoay một vòng trước mặt Viên Viên: “Được chưa, Viên Viên của chị?”

Viên Viên nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao vẫn đẹp vậy ta….?”

“Bởi vì Thịnh Li có trùm bao bố lên người vẫn đẹp.” Thịnh Li nháy mắt cười, đội mũ và đeo khẩu trang vào, “Được rồi, đừng có xụ mặt ra thế nữa, chị sẽ cẩn thận, nhỡ bị chụp chúng ta cứ đi loanh quanh đại một vòng rồi về, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Viên Viên còn có thể nói gì hơn?


Lúc đó cô chỉ muốn chọc cậu thôi nên mới cố ý nói ra cái ám hiệu như vậy.

Dư Trì dán mắt vào cửa, lạnh mặt cười cợt: “Hay là nhiều ám hiệu quá, nên quên mất đã trao đổi ám hiệu gì với tôi?”

“Nói gì vậy? Chị chỉ đặt ám hiệu với cậu thôi.” Thịnh Li cười nhẹ một tiếng, khom lưng gãi gãi bắp chân, nếu còn tiếp tục đứng đây cô sẽ bị mấy con muỗi cắn cho sưng vù hai chân mất, đành phải cúi đầu nhận thua ——

“Chít, chít chít chít chít!”

“Được chưa? Vừa lòng chưa?”

“Mở cửa cho chị, còn không mở là chị báo cảnh sát đấy.”

Dư Trì cong cong khoé môi, ấn mở công tắc bên tường, tiến lên một bước mở cửa.

Cửa vừa hé mở, Thịnh Li chợt nghe thấy một tiếng “cạch” từ cánh cửa sau lưng cô, kèm theo tiếng càu nhàu của một người đàn ông trung niên: “Ai ở ngoài chít chít chít vậy?”, cánh cửa đằng sau mở đột ngột, Thịnh Li cuống lên, sợ người đàn ông đó nhìn thấy, cửa phòng Dư Trì vừa mở cô đã nhanh chân chen vào, bổ nhào vào lòng Dư Trì ôm chầm lấy cậu, Dư Trì giật mình lùi về sau một bước.

Người đàn ông đối diện đang vịn tay nắm cửa trố mắt nhìn cậu.

Hai người nhìn nhau vài giây, Dư Trì phản ứng nhanh, vội ôm Thịnh Li, nâng tay phải đè lên sau cửa bao bọc lấy cô, cùng nhau ép lên cánh cửa.

Rầm——

Một tiếng động rất lớn.

Vang vọng to rõ trên hành lang cũ kỹ vắng vẻ về đêm, nếu như chưa ngủ, có lẽ tất cả mọi người trong tòa nhà này đều có thể nghe thấy.

Yên lặng hai giây.

Người đàn ông đối diện quay ra nói móc mẽ rồi giải thích với vợ mình: “Nửa đêm nửa hôm tôi nghe thấy tiếng chít chít chít gì đó trước cửa, rồi nói muốn báo cảnh sát, tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì. Thì ra là cô bạn gái của cậu đẹp trai nhà đối diện đến tìm cậu ấy. Cặp tình nhân chơi trò tình thú gì cũng được nhưng phải có giới hạn chứ, nửa đêm nửa hôm rồi còn làm phiền người dân, có biết không?”

Dứt lời ông ta đóng sầm cửa.

Cả người Thịnh Li bị Dư Trì đè lên cửa, nhịp thở ngắt quãng, tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn Dư Trì.

Dư Trì vẫn ôm cô, cậu cụp mắt nhìn khuôn mặt cô, đáy mắt chất chứa những cảm xúc phức tạp.

Cậu hất nhẹ khoé môi, buông bàn tay đang đặt trên eo cô xuống, vừa định đứng thẳng người lên, Thịnh Li chợt vòng tay quanh cổ cậu, ngẩng khuôn mặt nhỏ, giương đôi mắt hoạt bát xinh đẹp mê hoặc nhìn cậu. Giọng cô nhỏ xíu, ngữ khí trêu ghẹo: “Làm gì vậy anh đẹp trai? Bạn gái anh lặn lội vượt khó đến tìm mà anh cứ lạnh nhạt như vậy là không được nha.”

Dư Trì: “…..”

Cậu cúi đầu nhìn cô, thanh âm khàn khàn: “Vậy chị muốn tôi phải thế nào? Làm gì mới không bị coi là lạnh nhạt, chị dạy tôi đi?”

Mấy chữ “Chị dạy tôi đi” thật sự ngứa ngáy tâm can mà.

Thịnh Li ngợp trong hơi thở sạch sẽ của thiếu niên, tim đập bình bịch, không biết có phải vì đang bệnh hay không, cô cảm thấy thái độ của Dư Trì so với lúc trước càng thêm dung túng. Cô nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của cậu, nhớ tới mục đích bản thân vất vả đến đây, không chỉ là để nhìn thấy cậu, mà còn muốn nhân lúc cậu cô đơn, trống trải nhằm hạ gục cậu dưới tay sao?

Thế là, cô cười ngọt rồi nhích gần tới, khẽ trêu ghẹo: “Đương nhiên là hôn tôi, sau đó ôm tôi lên giường…”

Cô nghĩ thầm, cậu dám mới lạ.

Giây tiếp theo, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi được cậu ôm ngang người lên.

Thịnh Li trợn tròn mắt kinh ngạc, tay hẵng còn níu cổ cậu, cửa phòng ở ngay bên cạnh, Dư Trì dáng cao chân dài, đi vài bước đã tới phòng ngủ.

“Cậu…..”

Thịnh Li vừa hoàn hồn, còn chưa nói một câu hoàn chỉnh đã bị Dư Trì ném lên giường.

Dư Trì cũng thuận thế đè xuống, chống hai tay bên đầu cô.

Đầu giường làm bằng gỗ, khung giường cũng bằng gỗ nốt, có lẽ đóng không được chắc, phát ra tiếng “kẽo kẹt” theo động tác của hai người, Thịnh Li bị ném đến choáng váng, nhưng cũng không kìm được trái tim đập toán loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô thở gấp, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Dư Trì, cảm giác tê ngứa truyền từ lưng xuống mỗi đầu ngón chân, toàn thân đều mềm rũ.

Ánh đèn vàng mờ nhu hoà toả bóng khắp phòng ngủ nhỏ. Thịnh Li miệng lưỡi khô khốc nuốt khan cổ họng, ngây ngốc nhìn Dư Trì, chẳng ngờ Dư Trì lại là một tên tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi.

Vậy mà cậu lại dám…

Hai tay Dư Trì chống bên đầu Thịnh Li, dằn mái tóc đen mượt của cô, yết hầu trượt nhẹ, giọng khàn một cách lạ thường, âm điệu vô cùng xấu xa: “Có phải chị nghĩ tôi không dám không?”

Cô thật sự đã nghĩ thế đấy.

Dư Trì cười giễu: “Tôi không có gì không dám, chỉ là muốn hay không.”

Thịnh Li cảm thấy có lẽ vừa nãy đầu mình va vào đâu rồi, cô ngơ ngác nhìn Dư Trì, qua một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh bất chợt vang lên.

Thịnh Li giật mình.

Người cô run khe khẽ, bởi vì điện thoại nằm cạnh eo cô, vừa rơi ra từ túi quần jeans của cô.

Dư Trì liếc nhìn, màn hình hiển thị ba chữ “Chu Hoàng hậu”.

Chu Tư Noãn, nữ minh tinh mấy năm trước từng hại Thịnh Li dị ứng nhập viện, vụt mất buổi thử vai phim điện ảnh. Cuối cùng Dư Trì nhìn cô, chống người dậy rời giường đi thẳng ra khỏi phòng, để lại Thịnh Li nằm ngây ngốc trên giường, hai giây sau cô mới sờ soạng điện thoại nghe máy.

Chu Tư Noãn: “Cậu gọi điện cho ai mà lâu thế hả? Mình gọi cậu hơn nửa tiếng mà máy bận suốt.”

“Có ai đâu…” cổ họng Thịnh Li hơi khô, cô vội hắng giọng, ngồi bật dậy, “Khuya thế này cậu còn gọi cho mình làm gì?”

“Khuya như này sao cậu chưa ngủ?”

Thịnh Li đi tới cửa, căn phòng này rất nhỏ, tuy hơi chật nhưng đầy đủ tiện nghi, có một gian bếp nhỏ theo kiểu mở, một bàn ăn nhỏ màu trắng đặt trước bếp. Đèn trong phòng khách lờ mờ, Dư Trì mặc áo phông trắng quần thể thao xám, dáng người cao dong dỏng, đang uể oải dựa vào bàn ăn uống nước, uống xong lại rót thêm một ly.

Chẳng còn sự táo bạo và liều lĩnh ban nãy, cả người ngợp trong hơi thở thiếu niên đơn thuần sạch sẽ.

Cô muốn hỏi cho rõ, vừa rồi rốt cuộc Dư Trì có ý gì, cô qua quýt trả lời Chu Tư Noãn: “Ừ thì, ra ngoài theo đuổi mỹ nhân.”

“Theo đuổi mỹ nhân? Cậu theo đuổi ai cơ?” Chu Tư Noãn tò mò xỉu.

Thịnh Li ung dung đáp: “Không nói cho cậu biết.”

Chu Tư Noãn cho rằng cô đang phông bạt, bèn chuyển đề tài: “Bài  Weibo Lộ Tinh Vũ đăng tối qua có ý gì, ước hẹn ba tháng của hai người là sao?”

“Cậu xài mạng ở nông thôn à? Chuyện từ tối hôm qua bây giờ mới hỏi, hotsearch cũng gỡ xuống rồi.”

“Mạng nông thôn thật chứ đùa, hôm qua tín hiệu chỗ quay phim không tốt, có vào Weibo được đâu? Sao, cậu chặn tớ rồi phải không? Tớ nhắn tin cậu không thèm trả lời.” Chu Tư Noãn mỉa mai, “Cậu và Lộ Tinh Vũ đã ước hẹn mấy trò đen tối gì à?”

Thịnh Li: “Lộ Tinh Vũ nói cậu cũng tin ư?”

Dư Trì đặt cộp ly xuống, phóng ánh mắt lạnh lùng sang Thịnh Li.

Thịnh Li: “???”

Vừa rồi còn ném tôi lên giường, bây giờ thì lạnh lùng hờ hững, ý gì đây?

“Mình có chút chuyện, cúp máy trước nhé.” Thịnh Li nói với Chu Tư Noãn.

“Nửa đêm còn nói chuyện gì?”

“Nói chuyện giường chiếu”, Thịnh Li tỉnh bơ, “Cậu vừa làm phiền bọn mình rồi đấy, cúp máy đây.”

???

Cúp máy xong, Chu Tư Noãn rất có lương tâm không tiếp tục gọi nữa, nhưng khủng bố một loạt tin nhắn Weixin.

Dư Trì thờ ơ nhìn cô, Thịnh Li đi đến trước mặt cậu, nhướn mày cười: “Không tiếp tục nữa sao?”

“Chị đến gặp tôi hay đến để lên giường với tôi?” Dư Trì hạ tầm mắt lạnh nhạt nhìn cô, có lẽ sau khi uống nhiều nước, giọng cậu không còn khàn như trước nữa.

Thịnh Li nào có quên mình đến đây thăm bệnh, túi thuốc rơi trước cửa đã được Dư Trì nhặt lên ném trên bàn trà, nhưng trên bàn ăn đã có một túi thuốc, còn có sổ khám bệnh. Cô mở túi ra xem, bên trong có thuốc hạ sốt, thuốc kháng viêm.

“Tối hôm qua cậu sốt hả?” Cô ngẩng đầu hỏi.

Dư Trì lơ đãng đáp “ừ”.

Thịnh Li tiếp tục hỏi: “Bây giờ còn khó chịu không?”

“Hết rồi.” Dư Trì lách qua người cô đi tới ngồi xuống sofa, uể oải dựa vào lưng ghế liếc nhìn túi thuốc kia, cảm thấy lòng lâng lâng khó tả. Lần trước cô bị cậu lừa mang thuốc đến khách sạn, lần này đổi thành cô đưa thuốc cho cậu, còn trao đổi cái ám hiệu điên khùng kia nữa.

Còn…còn ném người ta lên giường.

Có lẽ cậu đã bị cơn sốt thiêu rụi sạch cả đầu óc và lý trí.

Thịnh Li bước tới ngồi kế bên cậu, xoay sang nhìn cậu mỉm cười: “Nếu đã không còn khó chịu, chứng tỏ bây giờ cậu rất tỉnh táo, vậy cậu còn nhớ vừa rồi đã làm gì với tôi không?”

Dư Trì rũ mắt nhìn cô: “Nhớ, tôi không bị mất trí.”

Thịnh Li nhìn cậu vài giây, sau đó kề sát ngay dưới khuôn mặt cậu, khẽ nhíu mày: “Đã đến nước này rồi, cậu vẫn không muốn hẹn hò với tôi à?”

Dư Trì nhìn cô trực diện giây lát, trầm giọng hỏi: “Chị muốn hẹn hò bao lâu?”

Loại chuyện kiểu này ai có thể nắm chắc? Thịnh Li ngây ra, chợt nhớ đến một loạt hành vi cặn bã gần đây của mình, ngẫm lại bản thân một chút, sau đó ôm lấy mặt cậu, nhìn thẳng vào cậu, nói: “Cậu yên tâm, cậu mà hẹn hò với chị, chị nhất định sẽ yêu thương cậu hết mực, chỉ cậu mới có quyền đá chị, được không nào?”

Những lời này nói ra từ miệng cô, nghe cứ nửa đùa nửa thật, không hề đáng tin.

Nhưng Dư Trì nhìn vào mắt cô, dẫu biết cô đang dỗ ngọt mình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện sa vào: “Được.”

Ơ?

Đồng ý rồi?!

Thịnh Li chớp chớp mắt, có phần không dám tin.