Đầu Ngón Tay
Chương 28: Một người như tôi trêи thế gian này
Từ Thời Thê thường nghĩ, nếu mình không quen biết Văn Già La thì có phải bây giờ sẽ nhẹ lòng hơn nhiều hay không? Có điều dù nàng có nghĩ mãi đi chăng nữa thì cũng vô nghĩa. Quỹ đạo cuộc sống đã chạm nhau, hoặc dây dưa dai dẳng hoặc càng lúc càng xa, quả thực rất khó đoán.
Gần đây Văn Bảo Hoa bị cảm mạo cho nên không đến lão trạch. Phụ nữ có thai không thể so với lúc trước được nữa, người ta còn hận không thể nhốt cô vào một cái lồng vàng, xung quanh tứ phía dán bùa trừ bệnh phòng tai, bảo vệ nghiêm ngặt đủ mười tháng thì thôi. Đợi đến khi khỏi cảm, cô mới quay lại lão trạch, bảo gì cũng quyết nán lại mấy ngày.
Có cô bầu bạn, Từ Thời Thê hết sức cao hứng. Trời đông nên ngày ngắn, có lúc nàng về sớm thì chẳng có việc làm. Cụ nhà thi thoảng cũng có khách ghé thăm; những người lớn trong nhà cũng không có nhiều thời gian để ở lại; anh chàng tên Văn Dục đến và đi thì vẫn luôn vội vã; Văn Già Là thì từ sau khi nàng không lên xe cô ở ven đường thì lại càng không chạm mặt riêng nhau.
Gần đây Văn Bảo Hoa bị cảm mạo cho nên không đến lão trạch. Phụ nữ có thai không thể so với lúc trước được nữa, người ta còn hận không thể nhốt cô vào một cái lồng vàng, xung quanh tứ phía dán bùa trừ bệnh phòng tai, bảo vệ nghiêm ngặt đủ mười tháng thì thôi. Đợi đến khi khỏi cảm, cô mới quay lại lão trạch, bảo gì cũng quyết nán lại mấy ngày.
Có cô bầu bạn, Từ Thời Thê hết sức cao hứng. Trời đông nên ngày ngắn, có lúc nàng về sớm thì chẳng có việc làm. Cụ nhà thi thoảng cũng có khách ghé thăm; những người lớn trong nhà cũng không có nhiều thời gian để ở lại; anh chàng tên Văn Dục đến và đi thì vẫn luôn vội vã; Văn Già Là thì từ sau khi nàng không lên xe cô ở ven đường thì lại càng không chạm mặt riêng nhau.