Đã Hết Thời Gian Phỏng Vấn, Không Yêu Đương

Chương 19: Nắm Tay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diễn viên mới nhận vai nữ phụ vẫn còn là sinh viên, cũng có thể coi là đàn em của Nghiêm Cái.

Là người nỗ lực cũng biết cách phối hợp, thật sự tốt hơn người khi trước rất nhiều.

Buổi trưa một ngày nào đó, Hà Hinh Nhiễm vì bận tham gia show tống nghệ nên xin nghỉ nửa buổi.

Ăn cơm tại bàn nhỏ chỉ có Nghiêm Cái và Lục Thú.

Vào hạ, thời tiết càng ngày càng nóng.

Vì lát quay cảnh đối kháng phải treo dây thép, cộng thêm vài nguyên nhân khác, Nghiêm Cái ăn không được bao nhiêu đã buông đũa.

"Ăn ít vậy?" Lục Thú ngồi đối diện hỏi.

"Lát có cảnh đối kháng."
"Vậy càng phải ăn nhiều hơn chứ."
Hắn vừa nói vừa cầm một đôi đũa mới, gắp một ít hành lá để vào bát Nghiêm Cái.

Nghiêm Cái dừng động tác, đối phương lại điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục ăn cơm uống Coca như cũ.

"Chậc, không biết đạo diễn Triệu nói cái gì sau lưng tôi mà anh như muốn cách tôi cả ngàn tầng vậy."
Nghiêm Cái âm thầm phủ định những lời này.

Không phải cách ngàn tầng.

Trước mắt mà nói, ít nhất cũng phải một vạn tầng.

Lục Thú đặt lon Coca xuống, nét mặt không thay đổi nhưng lại ẩn vẻ đau thương khó hiểu: "Tôi nói rồi mà, tôi thật sự là người đứng đắn.

Anh lại không chịu tin tôi.

Ai cũng nói tôi là lưu manh, tôi thật sự rất ấm ức."
Nghiêm Cái chậm rãi liếc mắt nhìn hắn.

Lục Thú thấy vậy cũng không ăn nữa, nghiêng người về phía trước: "Anh nói xem, tôi đã làm chuyện lưu manh gì với anh chưa?"
Nghiêm Cái:...!
Tôi thật sự không muốn nhớ lại, cảm ơn.

Thấy anh im lặng không nói, Lục Thú quyết định ra đòn phủ đầu, từng bước ép sát, hỏi tiếp: "Anh xem, tôi giống lưu manh chỗ nào? Tôi còn thấy mình khá là đẹp trai, phải không?"
Điểm này thì Nghiêm Cái gật đầu một cách thành thật.

Có điều anh cũng biết, có một từ gọi là mặt người dạ thú.


"Là vậy đấy." Lục Thú tự cho là đã thành công dỡ bỏ ba phần ngăn cách.

Đuôi mắt cong lên, dùng giọng điệu rất tủi thân: "Tôi thật ấm ức.

Rõ ràng chưa làm chuyện lưu manh gì mà lại phải gánh trên mình tội danh lớn như vậy."
Nghiêm Cái vẫn không nói gì.

Cậu nhìn lại bản thân xem, lúc nói mình không phải lưu manh, mình rất ấm ức, cậu cười đến độ trời đất bất dung như nào.

Nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Để ngăn cản đối phương nói tiếp, Nghiêm Cái cầm đũa, ăn chỗ hành mà hắn vừa gắp cho mình.

Sau đó, Lục Thú lại gắp cho anh một đũa hành nữa: "Ăn thêm một chút, nghỉ trưa xong lại đối diễn."
Nghiêm Cái ăn, rồi lại dừng.

Hành động này có hơi ấu trĩ, giống như đang đợi đối phương tiếp tục gắp đồ ăn cho mình vậy.

Chỉ là Nghiêm Cái muốn làm một phép thử.

Anh không tỏ vẻ gì, vậy mà Lục Thú lại làm theo thật.

Lục Thú một lần nữa cầm đôi đũa sạch, lựa gắp hành trong đĩa thức ăn không còn lại bao nhiêu kia rồi đặt vào bát Nghiêm Cái.

Rồi, Nghiêm Cái xác định, chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Anh lên tiếng nói cảm ơn.

Đối phương đã thành thói quen, buông đũa, cầm điện thoại với lon Coca rồi đáp lại "Khách khí rồi."
Nghiêm Cái thấy hắn vừa chăm chú nhìn màn hình điện thoại vừa cười, nghĩ là hắn đang xem thứ gì đó thú vị.

Thế nhưng lúc đứng dậy, mắt vô tình nhìn lướt qua mới phát hiện đối phương căn bản không hề mở điện thoại, không biết vì sao lại ngồi cười với cái màn hình tối đen.

Như ý thức được điều gì, Lục Thú chợt ngẩng đầu lên.

Rồi, ánh mắt lại đụng nhau.

Nghiêm Cái đã chai lỳ với chuyện này, mặt không cảm xúc.

Lục Thú nhìn, khóe miệng càng cong hơn, đột nhiên giơ màn hình điện thoại tối đen lên trước mặt Nghiêm Cái, hỏi: "Nào, muốn thưởng thức mỹ nhan thịnh thế của chính mình không?"
Ra là tự ngắm mình rồi tự cười.

Nghiêm Cái:...!
Khóe miệng anh khẽ giật, đáp: "Lục thiếu thấy vui là được."
"Thật không?"
Đối phương thu điện thoại về, ngước mắt, mím môi nói: "Thật ra tôi vẫn thấy ấm ức lắm, tuy nhiên chỉ cần Nghiêm Cái cười một cái là tôi sẽ lập tức vui vẻ ngay."
Nghiêm Cái:...!
Ngày hôm sau, cơm trưa của đoàn phim có thêm một món hoàn toàn không có đồ ăn kèm gì, chỉ toàn là hành lá.

Hà Hinh Nhiễm thấy khó hiểu, nghĩ là không có ai ăn, lại hỏi: "Đoàn phim lại có thêm tiền đầu tư à? Phụ cấp ăn trưa tăng lên? Hẳn hành lá trộn cay* cơ."
"Em không rõ.

Bên kia nói là đồ ăn được yêu cầu riêng." Trợ lý thông thạo tin tức trả lời.

Nghiêm Cái đang gắp một đũa hành thì nghe thấy Hà Hinh Nhiễm nói tiếp: "Không phải là Nghiêm Cái thích ăn đó chớ? Chuyện yêu cầu đồ ăn riêng này chắc chỉ có thể là từ Lục thiếu của chúng ta."
"Ăn đồ của chị đi, Hà tiểu thư." Đuôi mắt Lục Thú khẽ nhếch, cả người dựa lên ghế nhỏ: "Chịu thôi, trẻ nhỏ kén ăn, không có thì không chịu ăn cơm."
Nghiêm Cái quay đầu khẽ ho một tiếng.

"Cậu nói sao cũng được, người thì đã bao tuổi rồi." Hà Hinh Nhiễm chép miệng, không nhận ra điều gì khác thường, chỉ nghĩ người muốn ăn là Lục Thú, "trẻ nhỏ" cũng là hắn tự nói chính mình.

Chỉ Nghiêm Cái là rõ ràng chuyện mình đã bị người ta gài.

Quay phim khá thuận lợi, tiến độ không tệ.

Chỉ là có một số tình tiết...!