Cuồng Vọng
Chương 42
Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao nhìn khoảng trống anh dịch ra, sofa đơn không được bao lớn, nếu ngồi xuống thì hai người chính là sát rạt.
Cô căng thẳng ngồi xuống vị trí trống mà Trình Vọng nhường cho, sofa mềm mại, hai người sát cạnh nhau, chân cũng áp sát.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ân Chi Dao cảm giác được hơi ấm cơ thể cùng mùi bạc hà thoang thoảng như có như không trên người anh.
Mặt cô đỏ ửng, may mà ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo nên không trông thấy.
Trình Vọng im lặng mấy phút, bỗng sát vào tai cô nói: “Hình như anh hơi say rồi.”
Âm điệu mang theo chút làm nũng, nói xong còn chưa đợi cô phản ứng thì anh liền gục đầu lên bờ vai gầy mảnh của cô, nhẹ gác lên đấy.
Toàn thân Ân Chi Dao căng thẳng, cứng ngắc thẳng người lên, cứ thế để đầu anh gác lên vai cô.
“Có thể cho anh dựa một lát không?”
“Được….được ạ.” Lúc Ân Chi Dao thốt hai từ này, giọng nói dường như cũng thay đổi.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó tựa vào lưng ghế, để anh dựa trên vai cô càng thêm thoải mái.
Trình Vọng cũng thả lỏng người, nhắm mắt.
Ân Chi Dao hơi liếc mắt nhìn anh. Ánh sáng mờ tối của ngọn đèn pha lê di chuyển trên mặt anh, nơi mí mắt với đồng tử sâu hút vẫn là hàng mi dài có thể trông rất rõ của anh.
Tim cô thình thịch thình thịch loạn nhịp.
Đúng lúc này, điện thoại Ân Chi Dao để trong túi bruuummm bruuuummm rung lên.
Cô khẽ khàng móc di động ra, mở tin nhắn, là tin nhắn do bạn cùng phòng Lý Sa Vân gửi tới.
Lý Sa Vân: “Chi Chi, đêm Giáng sinh ngày 24 cậu có tham gia thi trượt ván không?”
Ân Chi Dao: “Có chứ, mình đã ghi danh rồi.”
Lý Sa Vân: “Mình…mình mới nghe được một tin, không biết nên kể với cậu không.”
Ân Chi Dao biết Lý Sa Vân là một người thẳng tính, trong bụng tuyệt đối không giấu được gì, nghe được một chút gió thổi cỏ lay nhất định sẽ chia sẻ với bạn cùng phòng trước tiên. Cho nên mặc dù cô ấy hỏi vậy nhưng dù Ân Chi Dao có muốn nghe hay không thì chốt lại, cô ấy nhất định vẫn sẽ nói.
Ân Chi Dao: “Cậu nói đi.”
Nếu không cho nói, không chừng cô ấy sẽ nghẹn chết mất.
Nghe thấy lời bộc bạch thẳng thắn đó của anh, tim Ân Chi Dao đau nhói như bị kim châm.
Thì ra anh thích cô ấy sâu đậm như vậy, mà cô còn giống như con ngốc, cứ mãi nhớ thương anh.
Tay cô níu chặt góc áo cánh sen của mình, nói: “Vậy…anh theo đuổi cô ấy đi.”
“Có thể theo đuổi sao?”
Ân Chi Dao cố nhịn nước mắt chua sót, nói với anh: “Không thử thì làm sao biết được, anh tốt như vậy, anh theo đuổi cô ấy, nói không chừng cô ấy lập tức không thích người khác nữa mà thích anh đấy.”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trình Vọng cười nhẹ, đặt tay lên vai cô, đầu ngón tay vén sợi tóc mềm mại bên tai cô: “Anh tốt thế sao?”
Dù Ân Chi Dao rất không muốn thừa nhận, không muốn để anh theo đuổi cô gái đó nhưng cô càng không muốn trông thấy dáng vẻ thất thểu của anh.
Anh tốt cực tốt như thế, tất cả mọi điều trân quý tốt đẹp trên đời này đều nên thuộc về anh.
“Anh, anh thổ lộ với cô ấy đi.” Cô nắm cổ tay anh, hít sâu một hơi, chân thành nói: “Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội thì tóm lại vẫn phải thử xem, bằng không sau này sẽ hối hận cả đời.”
“Đúng nhỉ.” Đáy mắt Trình Vọng rốt cuộc hiện lên ý cười, cũng lấp lánh ánh sáng: “Anh sẽ suy nghĩ, chọn một ngày tốt.”
Nghe anh nói vậy khiến Ân Chi Dao càng cảm thấy tim mình tựa như thủy tinh vụn vỡ, gì mà “lưỡng tình nhược thì cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”, tình đơn phương thì lâu dài gì chứ.
“Nếu thành công, anh nhớ nói với em đấy.”
Như vậy, cô cũng hoàn toàn chết tâm.
“Em sẽ là người biết đầu tiên.”
“Ừm, vậy em về đây.” Dứt lời Ân Chi Dao liền xoay người, đáy mắt đã ngập ánh lệ, không dám quay đầu, vội vội vàng vàng chạy về tòa nhà ký túc xá.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đêm ấy, Ân Chi Dao cô đơn rúc trong chăn khóc thầm, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút những việc liên quan đến anh suốt ba năm qua, mỗi một câu nói, mỗi một cái chạm, mỗi một ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô…
Sự yêu thích này dường như đã ghi khắc vào máu thịt xương cốt của cô, cô phải làm thế nào mới quên được anh đây.
Quá khó khăn.
……….
Chiều ngày Giáng sinh, Trình Vọng tới viện an dưỡng một chuyến.
Trải qua biến cố gia tộc, trạng thái sức khỏe của ông cụ Trình không được như trước, ngày ngày đều cần có người chăm sóc.
Trình Vọng trò chuyện với ông cụ hồi lâu, ông cụ nhắc đến chuyện Trình Vọng có thể bắt đầu chuẩn bị thi IELTS rồi: “Với trình độ của cháu hẳn là có thể đậu vào trường nổi tiếng Anh quốc.”
Trình Vọng hơi ngạc nhiên: “Ông nội, cháu không có ý định xuất ngoại.”
“Không xuất ngoại thì cháu muốn làm gì? Dán màn hình sửa điện thoại cho người ta à?”
“Đó chỉ một mảng kinh doanh của cháu và Minh Phi, lăn lộn bên ngoài kiếm thêm.” Trình Vọng kiên trì giải thích: “Cháu chuẩn bị sau khi tốt nghiệp, hai năm đầu sẽ tự mình tiếp xúc với mảng phần mềm trò chơi, tích lũy kinh nghiệm, qua hai năm…”
Còn chưa hết câu thì ông cụ Trình đã ngắt lời Trình Vọng: “Không có vốn thì cháu cũng giống như vô số những sinh viên đại học mới tốt nghiệp, chỉ có thể làm công cho người ta, cháu dựa vào đâu mà lập nghiệp.”
Trình Vọng im lặng một lúc, nói: “Ông nội, xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi.”
“Ông thất vọng?” Ông cụ Trình lắc đầu: “Người đã xuống mồ phân nửa như ông còn có thể thất vọng thế nào được nữa.”
Toàn bộ tâm huyết của ông đều dồn vào việc nuôi dưỡng dạy dỗ Trình Vọng. Từ nhỏ tới lớn đều dựa vào yêu cầu nghiêm khắc nhất để ràng buộc anh, để anh trở thành người thừa kế đủ năng lực gánh vác gia tộc.
“Chuyện đã qua đừng nhắc nữa.” Ông cụ Trình phất phất tay: “Làm sai thì bù lại, Hứa gia đưa ra điều kiện, sau khi tốt nghiệp, cháu đi Luân Đôn du học, lúc đó ở Anh kết hôn với Hứa Nhã Đồng.”
Trình Vọng kinh ngạc: “Sao ạ?”
“Hôn ước vẫn còn hiệu lực, con bé Hứa gia đang ở Luân Đôn tịnh dưỡng, cháu qua đó vừa học vừa chăm sóc cho con bé, cũng coi như đền bù. Hứa gia coi trọng cháu, có ý muốn bồi dưỡng cháu, đừng phạm sai lầm nữa.”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Cháu không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.” Sắc mặt Trình Vọng thoáng tối sầm: “Chuyện đó…”
Không đợi anh nói xong thì ông cụ Trình đã dùng gậy quất vào lưng anh một cái: “Cháu còn dám nhắc lại chuyện này, nếu như không phải cháu giúp phát tán trên mạng thì cô bé Hứa gia có thể nháo đến độ tự sát à?”
Trình Vọng cắn răng chịu đựng một gậy này, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cô ấy hại chết người, chân tướng không thể bị chôn vùi trong mộ phần được, là cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
Khóe môi ông cụ Trình toát ra ý cười lạnh lẽo: “Cháu cảm thấy mình rất chính nghĩa, đúng đó. Nhưng cái giá của chính nghĩa chính là hai bàn tay trắng như bây giờ.”
“Cháu không cần.” Trình Vọng cố chấp nói: “Cháu không cần gia nghiệp của đời trước, cháu dựa vào chính mình cũng có thể giành được tất cả những thứ mình muốn.”
“Trình Vọng, ông cho rằng cháu luôn là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.”
Trình Vọng thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Ông nội, bao nhiêu năm qua cháu vẫn luôn nghe lời ông, dựa theo yêu cầu của ông mà làm. Duy chỉ có hôm nay, cháu muốn một lần sống cho chính mình.”
Ông nội Trình nhìn anh, tựa như hiểu ra gì đó: “Cháu có người mình thích bên ngoài?”
Trình Vọng gật đầu, thành thật nói: “Nếu để vuột mất cô ấy, đời này cháu sẽ không vui vẻ.”
Câu này khiến ông cụ Trình có chút xúc động, vì ông thấy được quyết tâm nơi đáy mắt sâu thẳm của anh.
Tuổi trẻ một khi rơi vào yêu đương nồng nhiệt thì cho dù là trời long đất lở cũng kiên quyết không quay đầu.
Rất rất lâu sau, ông nặng nở thở dài, quay lưng lại nói: “Nếu cháu đã có suy nghĩ này thì sau này bất kể gian nan thế nào cũng tự mình gánh vác đi.”
“Cháu hiểu.” Trình Vọng trịnh vọng trả lời, rời khỏi viện an dưỡng.
Giáng sinh năm nay không có tuyết, nhưng trời lại lất phất mưa, gió rét thổi qua từng đợt vù vù giá buốt.
Phố xá lên đèn, bởi vì là ngày lễ nên thành phố kẹt xe nghiêm trọng, Trình Vọng nhìn thời gian, đã tám giờ tối rồi.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh bất chấp tất cả, chạy băng băng đến trường của Ân Chi Dao.
Ân Chi Dao nhìn khoảng trống anh dịch ra, sofa đơn không được bao lớn, nếu ngồi xuống thì hai người chính là sát rạt.
Cô căng thẳng ngồi xuống vị trí trống mà Trình Vọng nhường cho, sofa mềm mại, hai người sát cạnh nhau, chân cũng áp sát.
Ở khoảng cách gần như vậy, Ân Chi Dao cảm giác được hơi ấm cơ thể cùng mùi bạc hà thoang thoảng như có như không trên người anh.
Mặt cô đỏ ửng, may mà ánh sáng xung quanh mờ mờ ảo ảo nên không trông thấy.
Trình Vọng im lặng mấy phút, bỗng sát vào tai cô nói: “Hình như anh hơi say rồi.”
Âm điệu mang theo chút làm nũng, nói xong còn chưa đợi cô phản ứng thì anh liền gục đầu lên bờ vai gầy mảnh của cô, nhẹ gác lên đấy.
Toàn thân Ân Chi Dao căng thẳng, cứng ngắc thẳng người lên, cứ thế để đầu anh gác lên vai cô.
“Có thể cho anh dựa một lát không?”
“Được….được ạ.” Lúc Ân Chi Dao thốt hai từ này, giọng nói dường như cũng thay đổi.
Cô ho nhẹ một tiếng, sau đó tựa vào lưng ghế, để anh dựa trên vai cô càng thêm thoải mái.
Trình Vọng cũng thả lỏng người, nhắm mắt.
Ân Chi Dao hơi liếc mắt nhìn anh. Ánh sáng mờ tối của ngọn đèn pha lê di chuyển trên mặt anh, nơi mí mắt với đồng tử sâu hút vẫn là hàng mi dài có thể trông rất rõ của anh.
Tim cô thình thịch thình thịch loạn nhịp.
Đúng lúc này, điện thoại Ân Chi Dao để trong túi bruuummm bruuuummm rung lên.
Cô khẽ khàng móc di động ra, mở tin nhắn, là tin nhắn do bạn cùng phòng Lý Sa Vân gửi tới.
Lý Sa Vân: “Chi Chi, đêm Giáng sinh ngày 24 cậu có tham gia thi trượt ván không?”
Ân Chi Dao: “Có chứ, mình đã ghi danh rồi.”
Lý Sa Vân: “Mình…mình mới nghe được một tin, không biết nên kể với cậu không.”
Ân Chi Dao biết Lý Sa Vân là một người thẳng tính, trong bụng tuyệt đối không giấu được gì, nghe được một chút gió thổi cỏ lay nhất định sẽ chia sẻ với bạn cùng phòng trước tiên. Cho nên mặc dù cô ấy hỏi vậy nhưng dù Ân Chi Dao có muốn nghe hay không thì chốt lại, cô ấy nhất định vẫn sẽ nói.
Ân Chi Dao: “Cậu nói đi.”
Nếu không cho nói, không chừng cô ấy sẽ nghẹn chết mất.
Nghe thấy lời bộc bạch thẳng thắn đó của anh, tim Ân Chi Dao đau nhói như bị kim châm.
Thì ra anh thích cô ấy sâu đậm như vậy, mà cô còn giống như con ngốc, cứ mãi nhớ thương anh.
Tay cô níu chặt góc áo cánh sen của mình, nói: “Vậy…anh theo đuổi cô ấy đi.”
“Có thể theo đuổi sao?”
Ân Chi Dao cố nhịn nước mắt chua sót, nói với anh: “Không thử thì làm sao biết được, anh tốt như vậy, anh theo đuổi cô ấy, nói không chừng cô ấy lập tức không thích người khác nữa mà thích anh đấy.”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trình Vọng cười nhẹ, đặt tay lên vai cô, đầu ngón tay vén sợi tóc mềm mại bên tai cô: “Anh tốt thế sao?”
Dù Ân Chi Dao rất không muốn thừa nhận, không muốn để anh theo đuổi cô gái đó nhưng cô càng không muốn trông thấy dáng vẻ thất thểu của anh.
Anh tốt cực tốt như thế, tất cả mọi điều trân quý tốt đẹp trên đời này đều nên thuộc về anh.
“Anh, anh thổ lộ với cô ấy đi.” Cô nắm cổ tay anh, hít sâu một hơi, chân thành nói: “Cho dù chỉ có một phần trăm cơ hội thì tóm lại vẫn phải thử xem, bằng không sau này sẽ hối hận cả đời.”
“Đúng nhỉ.” Đáy mắt Trình Vọng rốt cuộc hiện lên ý cười, cũng lấp lánh ánh sáng: “Anh sẽ suy nghĩ, chọn một ngày tốt.”
Nghe anh nói vậy khiến Ân Chi Dao càng cảm thấy tim mình tựa như thủy tinh vụn vỡ, gì mà “lưỡng tình nhược thì cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”, tình đơn phương thì lâu dài gì chứ.
“Nếu thành công, anh nhớ nói với em đấy.”
Như vậy, cô cũng hoàn toàn chết tâm.
“Em sẽ là người biết đầu tiên.”
“Ừm, vậy em về đây.” Dứt lời Ân Chi Dao liền xoay người, đáy mắt đã ngập ánh lệ, không dám quay đầu, vội vội vàng vàng chạy về tòa nhà ký túc xá.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Đêm ấy, Ân Chi Dao cô đơn rúc trong chăn khóc thầm, trong đầu nhớ lại từng chút từng chút những việc liên quan đến anh suốt ba năm qua, mỗi một câu nói, mỗi một cái chạm, mỗi một ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô…
Sự yêu thích này dường như đã ghi khắc vào máu thịt xương cốt của cô, cô phải làm thế nào mới quên được anh đây.
Quá khó khăn.
……….
Chiều ngày Giáng sinh, Trình Vọng tới viện an dưỡng một chuyến.
Trải qua biến cố gia tộc, trạng thái sức khỏe của ông cụ Trình không được như trước, ngày ngày đều cần có người chăm sóc.
Trình Vọng trò chuyện với ông cụ hồi lâu, ông cụ nhắc đến chuyện Trình Vọng có thể bắt đầu chuẩn bị thi IELTS rồi: “Với trình độ của cháu hẳn là có thể đậu vào trường nổi tiếng Anh quốc.”
Trình Vọng hơi ngạc nhiên: “Ông nội, cháu không có ý định xuất ngoại.”
“Không xuất ngoại thì cháu muốn làm gì? Dán màn hình sửa điện thoại cho người ta à?”
“Đó chỉ một mảng kinh doanh của cháu và Minh Phi, lăn lộn bên ngoài kiếm thêm.” Trình Vọng kiên trì giải thích: “Cháu chuẩn bị sau khi tốt nghiệp, hai năm đầu sẽ tự mình tiếp xúc với mảng phần mềm trò chơi, tích lũy kinh nghiệm, qua hai năm…”
Còn chưa hết câu thì ông cụ Trình đã ngắt lời Trình Vọng: “Không có vốn thì cháu cũng giống như vô số những sinh viên đại học mới tốt nghiệp, chỉ có thể làm công cho người ta, cháu dựa vào đâu mà lập nghiệp.”
Trình Vọng im lặng một lúc, nói: “Ông nội, xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi.”
“Ông thất vọng?” Ông cụ Trình lắc đầu: “Người đã xuống mồ phân nửa như ông còn có thể thất vọng thế nào được nữa.”
Toàn bộ tâm huyết của ông đều dồn vào việc nuôi dưỡng dạy dỗ Trình Vọng. Từ nhỏ tới lớn đều dựa vào yêu cầu nghiêm khắc nhất để ràng buộc anh, để anh trở thành người thừa kế đủ năng lực gánh vác gia tộc.
“Chuyện đã qua đừng nhắc nữa.” Ông cụ Trình phất phất tay: “Làm sai thì bù lại, Hứa gia đưa ra điều kiện, sau khi tốt nghiệp, cháu đi Luân Đôn du học, lúc đó ở Anh kết hôn với Hứa Nhã Đồng.”
Trình Vọng kinh ngạc: “Sao ạ?”
“Hôn ước vẫn còn hiệu lực, con bé Hứa gia đang ở Luân Đôn tịnh dưỡng, cháu qua đó vừa học vừa chăm sóc cho con bé, cũng coi như đền bù. Hứa gia coi trọng cháu, có ý muốn bồi dưỡng cháu, đừng phạm sai lầm nữa.”--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Cháu không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì.” Sắc mặt Trình Vọng thoáng tối sầm: “Chuyện đó…”
Không đợi anh nói xong thì ông cụ Trình đã dùng gậy quất vào lưng anh một cái: “Cháu còn dám nhắc lại chuyện này, nếu như không phải cháu giúp phát tán trên mạng thì cô bé Hứa gia có thể nháo đến độ tự sát à?”
Trình Vọng cắn răng chịu đựng một gậy này, một lúc lâu sau anh mới nói: “Cô ấy hại chết người, chân tướng không thể bị chôn vùi trong mộ phần được, là cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
Khóe môi ông cụ Trình toát ra ý cười lạnh lẽo: “Cháu cảm thấy mình rất chính nghĩa, đúng đó. Nhưng cái giá của chính nghĩa chính là hai bàn tay trắng như bây giờ.”
“Cháu không cần.” Trình Vọng cố chấp nói: “Cháu không cần gia nghiệp của đời trước, cháu dựa vào chính mình cũng có thể giành được tất cả những thứ mình muốn.”
“Trình Vọng, ông cho rằng cháu luôn là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.”
Trình Vọng thầm siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Ông nội, bao nhiêu năm qua cháu vẫn luôn nghe lời ông, dựa theo yêu cầu của ông mà làm. Duy chỉ có hôm nay, cháu muốn một lần sống cho chính mình.”
Ông nội Trình nhìn anh, tựa như hiểu ra gì đó: “Cháu có người mình thích bên ngoài?”
Trình Vọng gật đầu, thành thật nói: “Nếu để vuột mất cô ấy, đời này cháu sẽ không vui vẻ.”
Câu này khiến ông cụ Trình có chút xúc động, vì ông thấy được quyết tâm nơi đáy mắt sâu thẳm của anh.
Tuổi trẻ một khi rơi vào yêu đương nồng nhiệt thì cho dù là trời long đất lở cũng kiên quyết không quay đầu.
Rất rất lâu sau, ông nặng nở thở dài, quay lưng lại nói: “Nếu cháu đã có suy nghĩ này thì sau này bất kể gian nan thế nào cũng tự mình gánh vác đi.”
“Cháu hiểu.” Trình Vọng trịnh vọng trả lời, rời khỏi viện an dưỡng.
Giáng sinh năm nay không có tuyết, nhưng trời lại lất phất mưa, gió rét thổi qua từng đợt vù vù giá buốt.
Phố xá lên đèn, bởi vì là ngày lễ nên thành phố kẹt xe nghiêm trọng, Trình Vọng nhìn thời gian, đã tám giờ tối rồi.--Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Anh bất chấp tất cả, chạy băng băng đến trường của Ân Chi Dao.