Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn
Chương 17
Dữu Vãn Âm: “?”
Túm cái quần lại là anh muốn chết thôi đúng không?
Cuối cùng mọi người vẫn bưng trà ngồi xuống bàn chuyện.
Dữu Vãn Âm nhắc vấn đề quan trọng nhất: “Sầm đại nhân à, nghe nói ngài… Ờm, giỏi làm ruộng lắm hả?”
Theo như truyện gốc miêu tả, tên thư sinh ốm yếu này có sở thích rất lạ, ước chừng là vì đã sớm biết bản thân không thọ nên không muốn lãng phí thời gian vào việc ngâm thi tác phú, cũng không thích luận chính khẳng khái. Anh bắt đầu đi đây đi đó từ thời trai trẻ, không thưởng núi hay nghịch nước gì, mà đến chỗ nào cũng vác cuốc xuống đất cấy cày —— nhưng Dữu Vãn Âm chẳng hiểu với tấm thân còm cõi đó thì làm ruộng kiểu gì nữa.
Sầm Cẩn Thiên vội trả lời: “Vi thần không giỏi canh tác. Những năm qua đi thăm đồng ruộng, là vì cái này ạ.”
Anh trình cho Hạ Hầu Đạm xem một cuốn sổ thật dày.
Hạ Hầu Đạm mở ra, mặt lộ vẻ bất ngờ: “Ái khanh viết nó trong bao lâu?”
Sầm Cẩn Thiên: “Khoảng mười năm ạ.”
“Sầm ái khanh làm được cả chuyện mà Hộ bộ cũng bó tay, trẫm xấu hổ quá.”
Thật ra Dữu Vãn Âm hiểu sơ về phương pháp nghiên cứu của Sầm Cẩn Thiên, nói đơn giản là giữ lại một mẫu ruộng thí nghiệm ở khắp Đại Hạ, gieo các hạt giống chủ lưu rồi khống chế lượng biến đổi, lần lượt nghiên cứu về đất đai, khí hậu, thời gian trồng, cách tưới tiêu… tất tần tật những nhân tố ảnh hưởng đến mùa vụ.
Mười năm sau, tức ngày này, anh đã có một cuốn lí thuyết nên trồng gì và trồng thế nào ở khắp nơi.
Nhưng hắn không thể.
Cho dù Dữu Vãn Âm không còn lựa chọn nào khác mới phải hợp tác với hắn, hắn cũng không thể nói ra.
Thẳng thắn tất cả cũng đồng thời mang ý nghĩa sự thân mật và tín nhiệm yếu ớt, nhỏ nhoi của cô chẳng còn sót lại chút gì từ đây.
Giữa việc khiến cô hoài nghi và khiến cô mất hết hi vọng, hắn chọn hoài nghi.
Cơn đau đầu đã dữ dội đến mức không thể chịu đựng nổi nữa. Mắt Hạ Hầu Đạm như mờ dần đi, hắn vẫn gồng mình nở một nụ cười vô lại: “Tôi quên sạch rồi.”
Dữu Vãn Âm xoay người bỏ đi.
Hạ Hầu Đạm chỉ nhớ nghe thấy tiếng cô mở cửa đi xa, thêm tiếng ám vệ dò hỏi ở ngoài cửa. Tiếp theo sau đó, chỉ còn lại bóng tối.
⁂
“Thưa Thái tử.”
Trương Tam nghe thấy âm thanh thì cuống quýt cả lên, quy củ đáp: “Hoàng tổ mẫu.”
Cung nhân bị cậu đuổi ra xa làm việc cũng rối rít đứng im chào bà.
Quý bà uy nghiêm nhìn đằng sau cậu: “Đang làm gì vậy?”
“Dạ thưa Hoàng tổ mẫu, vài hôm trước là ngày của hoa, tôn nhi thấy cách bố trí trong Vườn Thượng uyển thì bỗng nảy ra một ý, muốn trồng vài bông hoa cho Hoàng tổ mẫu ạ.”
Ngày nào Trương Tam cũng nghe lén cổ nhân trò chuyện, giờ đây đã phát huy tự nhiên hơn chút ít: “Đợi đến ngày mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, hoa sẽ nở rộ, vừa hay làm quà mừng thọ cho Hoàng tổ mẫu.”
Biểu cảm của Thái hậu dịu đi đôi chút: “Ai gia thấy cách sắp xếp những mầm hoa này như có ẩn ý.”
Trương Tam ngoác miệng cười: “Hoàng tổ mẫu minh xét, đây là hình Đôi Rồng Vờn Ngọc, mang may mắn đến ạ.”
Mãi lâu sau, cậu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời.
Trương Tam có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn.
Mặt Thái hậu lạnh lùng: “Mảnh đất Đại Hạ này chỉ cần một con rồng thôi.”
Trương Tam: “…”
Biết đáp kiểu gì đây trời?!
Thái hậu nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, thật lâu sau mới lộ ra một ánh mắt thương hại: “Mẫu hậu ngươi mất sớm và Hoàng đế đã có tân hoan rồi. Chẳng mấy sẽ sắc phong hoàng hậu mới thôi, sau đó liền sẽ có Thái tử mới. Chốn hoàng cung bạt ngàn này, chỉ có ai gia là thương ngươi thôi.”
Trương Tam chỉ nghĩ đúng một điều rằng.
Hôm nay cậu bắt buộc phải làm cho vị Thái hậu này vui vẻ. Bởi những mầm hoa là hi vọng nhận nhau duy nhất của cậu và đồng loại.
Chợt cậu nảy ra ý tưởng khác, bắt đầu lươn lẹo: “Hoàng tổ mẫu hiểu nhầm rồi ạ, hai con rồng tôn nhi trồng, một con là Hoàng tổ mẫu, một con là tôn nhi mà.”
Thái hậu: “…”
Trương Tam hồi hộp chờ đợi.
Thái hậu mỉm cười: “Thế mới là cháu ngoan của ai gia chứ. Ngươi đừng lo, trong cung chưa có hoàng tử mới nào đâu.”
⁂
Theo như lịch trình đu đưa hai bên của Hạ Hầu Đạm gần đây, thì tối nay đến phiên Tạ Vĩnh Nhi thị tẩm.
Tạ Vĩnh Nhi trang điểm lộng lẫy bước vào tẩm điện, lại bị chặn ngoài cửa lớn.
Thị vệ nói: “Bệ hạ đã ngủ rồi ạ.”
Còn sớm lắm mà?
Tạ Vĩnh Nhi lấy làm lạ, nàng đoán đây là việc mà Dữu Vãn Âm đã tính trước, bèn cắn răng, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo: “Anh trai à…”
Thị vệ rút xoạt trường kiếm ra khỏi vỏ ba tấc.
Tạ Vĩnh Nhi giật nảy cả mình, vội vàng lui lại.
“Á nè nè, Tạ phi nương nương.” Đại thái giám An Hiền đẩy cửa đi ra ngoài, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay không khéo, bệ hạ đau đầu tâm phiền, chẳng chịu gặp ai đâu, mời nương nương trở về đi.”
“Thưa An công công, vừa hay Vĩnh Nhi cũng biết chút xoa bóp đấy ạ.” Tạ Vĩnh Nhi cười nịnh nọt, đương định vén tay áo lên lần nữa, chợt thấy An Hiền nhìn mình, chau mày lắc đầu.
Nàng không khỏi khựng lại.
Trong tẩm điện.
Cuối cùng Bắc Chu nhịn hết nổi, thoa ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng lên rồi thò tay về phía người đang nằm trên giường.
Còn chưa kịp chạm vào huyệt thái dương của hắn, đã bị một một bàn tay lạnh ngắt kềm chặt cổ tay.
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra, trong con ngươi đen đặc cuồn cuộn lệ khí, sau khi thấy rõ đối phương mới cố dằn cơn đau cất tiếng: “Bắc thúc đừng chạm vào trẫm.”
Bắc Chu đau lòng nói: “Con đau ra nông nỗi này, để thúc xoa một tí sẽ đỡ hơn nhiều.”
Hạ Hầu Đạm chỉ giữ chặt cổ tay của chú.
Bắc Chu: “Trời ạ, sao tự dưng lại phát bệnh…” Chú đã điều tra từng ngóc ngách kể từ khi tiến cung, kiểm tra hết tất cả đồ ăn của Hạ Hầu Đạm nhưng chưa bao giờ phát hiện tí độc nào.
Hạ Hầu Đạm nhoẻn bờ môi tái nhợt: “Chắc là có khối u trong não.”
“Nói bậy bạ gì vậy, thúc bắt mạch cho con rồi mà, làm gì có.”
Hạ Hầu Đạm lẩm bẩm: “Phải chụp CT mới rõ được.”
“Gì cơ?”
“Không có gì. Thúc à, trẫm muốn ăn cháo ngọt.”
Bắc Chu lập tức đứng dậy: “Để thúc đi làm cho con.”
Chờ chú đi xa, có bóng hình lặng yên đến gần, quỳ mọp cạnh giường.
Hạ Hầu Đạm đờ đẫn nhìn rèm che một lúc, thở dài: “Đi mời Bạch tiên sinh.”
17 – hết
Túm cái quần lại là anh muốn chết thôi đúng không?
Cuối cùng mọi người vẫn bưng trà ngồi xuống bàn chuyện.
Dữu Vãn Âm nhắc vấn đề quan trọng nhất: “Sầm đại nhân à, nghe nói ngài… Ờm, giỏi làm ruộng lắm hả?”
Theo như truyện gốc miêu tả, tên thư sinh ốm yếu này có sở thích rất lạ, ước chừng là vì đã sớm biết bản thân không thọ nên không muốn lãng phí thời gian vào việc ngâm thi tác phú, cũng không thích luận chính khẳng khái. Anh bắt đầu đi đây đi đó từ thời trai trẻ, không thưởng núi hay nghịch nước gì, mà đến chỗ nào cũng vác cuốc xuống đất cấy cày —— nhưng Dữu Vãn Âm chẳng hiểu với tấm thân còm cõi đó thì làm ruộng kiểu gì nữa.
Sầm Cẩn Thiên vội trả lời: “Vi thần không giỏi canh tác. Những năm qua đi thăm đồng ruộng, là vì cái này ạ.”
Anh trình cho Hạ Hầu Đạm xem một cuốn sổ thật dày.
Hạ Hầu Đạm mở ra, mặt lộ vẻ bất ngờ: “Ái khanh viết nó trong bao lâu?”
Sầm Cẩn Thiên: “Khoảng mười năm ạ.”
“Sầm ái khanh làm được cả chuyện mà Hộ bộ cũng bó tay, trẫm xấu hổ quá.”
Thật ra Dữu Vãn Âm hiểu sơ về phương pháp nghiên cứu của Sầm Cẩn Thiên, nói đơn giản là giữ lại một mẫu ruộng thí nghiệm ở khắp Đại Hạ, gieo các hạt giống chủ lưu rồi khống chế lượng biến đổi, lần lượt nghiên cứu về đất đai, khí hậu, thời gian trồng, cách tưới tiêu… tất tần tật những nhân tố ảnh hưởng đến mùa vụ.
Mười năm sau, tức ngày này, anh đã có một cuốn lí thuyết nên trồng gì và trồng thế nào ở khắp nơi.
Nhưng hắn không thể.
Cho dù Dữu Vãn Âm không còn lựa chọn nào khác mới phải hợp tác với hắn, hắn cũng không thể nói ra.
Thẳng thắn tất cả cũng đồng thời mang ý nghĩa sự thân mật và tín nhiệm yếu ớt, nhỏ nhoi của cô chẳng còn sót lại chút gì từ đây.
Giữa việc khiến cô hoài nghi và khiến cô mất hết hi vọng, hắn chọn hoài nghi.
Cơn đau đầu đã dữ dội đến mức không thể chịu đựng nổi nữa. Mắt Hạ Hầu Đạm như mờ dần đi, hắn vẫn gồng mình nở một nụ cười vô lại: “Tôi quên sạch rồi.”
Dữu Vãn Âm xoay người bỏ đi.
Hạ Hầu Đạm chỉ nhớ nghe thấy tiếng cô mở cửa đi xa, thêm tiếng ám vệ dò hỏi ở ngoài cửa. Tiếp theo sau đó, chỉ còn lại bóng tối.
⁂
“Thưa Thái tử.”
Trương Tam nghe thấy âm thanh thì cuống quýt cả lên, quy củ đáp: “Hoàng tổ mẫu.”
Cung nhân bị cậu đuổi ra xa làm việc cũng rối rít đứng im chào bà.
Quý bà uy nghiêm nhìn đằng sau cậu: “Đang làm gì vậy?”
“Dạ thưa Hoàng tổ mẫu, vài hôm trước là ngày của hoa, tôn nhi thấy cách bố trí trong Vườn Thượng uyển thì bỗng nảy ra một ý, muốn trồng vài bông hoa cho Hoàng tổ mẫu ạ.”
Ngày nào Trương Tam cũng nghe lén cổ nhân trò chuyện, giờ đây đã phát huy tự nhiên hơn chút ít: “Đợi đến ngày mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, hoa sẽ nở rộ, vừa hay làm quà mừng thọ cho Hoàng tổ mẫu.”
Biểu cảm của Thái hậu dịu đi đôi chút: “Ai gia thấy cách sắp xếp những mầm hoa này như có ẩn ý.”
Trương Tam ngoác miệng cười: “Hoàng tổ mẫu minh xét, đây là hình Đôi Rồng Vờn Ngọc, mang may mắn đến ạ.”
Mãi lâu sau, cậu vẫn chưa nghe thấy câu trả lời.
Trương Tam có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn.
Mặt Thái hậu lạnh lùng: “Mảnh đất Đại Hạ này chỉ cần một con rồng thôi.”
Trương Tam: “…”
Biết đáp kiểu gì đây trời?!
Thái hậu nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, thật lâu sau mới lộ ra một ánh mắt thương hại: “Mẫu hậu ngươi mất sớm và Hoàng đế đã có tân hoan rồi. Chẳng mấy sẽ sắc phong hoàng hậu mới thôi, sau đó liền sẽ có Thái tử mới. Chốn hoàng cung bạt ngàn này, chỉ có ai gia là thương ngươi thôi.”
Trương Tam chỉ nghĩ đúng một điều rằng.
Hôm nay cậu bắt buộc phải làm cho vị Thái hậu này vui vẻ. Bởi những mầm hoa là hi vọng nhận nhau duy nhất của cậu và đồng loại.
Chợt cậu nảy ra ý tưởng khác, bắt đầu lươn lẹo: “Hoàng tổ mẫu hiểu nhầm rồi ạ, hai con rồng tôn nhi trồng, một con là Hoàng tổ mẫu, một con là tôn nhi mà.”
Thái hậu: “…”
Trương Tam hồi hộp chờ đợi.
Thái hậu mỉm cười: “Thế mới là cháu ngoan của ai gia chứ. Ngươi đừng lo, trong cung chưa có hoàng tử mới nào đâu.”
⁂
Theo như lịch trình đu đưa hai bên của Hạ Hầu Đạm gần đây, thì tối nay đến phiên Tạ Vĩnh Nhi thị tẩm.
Tạ Vĩnh Nhi trang điểm lộng lẫy bước vào tẩm điện, lại bị chặn ngoài cửa lớn.
Thị vệ nói: “Bệ hạ đã ngủ rồi ạ.”
Còn sớm lắm mà?
Tạ Vĩnh Nhi lấy làm lạ, nàng đoán đây là việc mà Dữu Vãn Âm đã tính trước, bèn cắn răng, lấy một thỏi bạc từ trong tay áo: “Anh trai à…”
Thị vệ rút xoạt trường kiếm ra khỏi vỏ ba tấc.
Tạ Vĩnh Nhi giật nảy cả mình, vội vàng lui lại.
“Á nè nè, Tạ phi nương nương.” Đại thái giám An Hiền đẩy cửa đi ra ngoài, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay không khéo, bệ hạ đau đầu tâm phiền, chẳng chịu gặp ai đâu, mời nương nương trở về đi.”
“Thưa An công công, vừa hay Vĩnh Nhi cũng biết chút xoa bóp đấy ạ.” Tạ Vĩnh Nhi cười nịnh nọt, đương định vén tay áo lên lần nữa, chợt thấy An Hiền nhìn mình, chau mày lắc đầu.
Nàng không khỏi khựng lại.
Trong tẩm điện.
Cuối cùng Bắc Chu nhịn hết nổi, thoa ít dầu thuốc vào lòng bàn tay, xoa nóng lên rồi thò tay về phía người đang nằm trên giường.
Còn chưa kịp chạm vào huyệt thái dương của hắn, đã bị một một bàn tay lạnh ngắt kềm chặt cổ tay.
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra, trong con ngươi đen đặc cuồn cuộn lệ khí, sau khi thấy rõ đối phương mới cố dằn cơn đau cất tiếng: “Bắc thúc đừng chạm vào trẫm.”
Bắc Chu đau lòng nói: “Con đau ra nông nỗi này, để thúc xoa một tí sẽ đỡ hơn nhiều.”
Hạ Hầu Đạm chỉ giữ chặt cổ tay của chú.
Bắc Chu: “Trời ạ, sao tự dưng lại phát bệnh…” Chú đã điều tra từng ngóc ngách kể từ khi tiến cung, kiểm tra hết tất cả đồ ăn của Hạ Hầu Đạm nhưng chưa bao giờ phát hiện tí độc nào.
Hạ Hầu Đạm nhoẻn bờ môi tái nhợt: “Chắc là có khối u trong não.”
“Nói bậy bạ gì vậy, thúc bắt mạch cho con rồi mà, làm gì có.”
Hạ Hầu Đạm lẩm bẩm: “Phải chụp CT mới rõ được.”
“Gì cơ?”
“Không có gì. Thúc à, trẫm muốn ăn cháo ngọt.”
Bắc Chu lập tức đứng dậy: “Để thúc đi làm cho con.”
Chờ chú đi xa, có bóng hình lặng yên đến gần, quỳ mọp cạnh giường.
Hạ Hầu Đạm đờ đẫn nhìn rèm che một lúc, thở dài: “Đi mời Bạch tiên sinh.”
17 – hết