Con Đường Bá Chủ

Chương 3399: VÔ ĐỀ.

#CDBC #akayhau

CHƯƠNG 3399: VÔ ĐỀ.

Vấn đề của Nguyên Giới được giải quyết, toàn thế giới đều cảm thấy vui mừng.

Bất kể là Hỗn Thuỷ Tộc, các Thạch Linh hay những chủng tộc được Lạc Nam mang về lần này đều mang đến sự đa dạng sinh thái và thúc đẩy sự phát triển của Nguyên Giới.

Thế giới giờ đây đã muôn màu muôn vẻ hơn, tuy còn chưa đến mức đông đúc náo nhiệt, nhưng cũng giảm đi sự hoang vu, trống trải như trước.

“Sắp tới, ta lại bố trí mạng lưới truyền tống liên kết đa thế giới… để tu sĩ các thế giới có thể tự do qua lại giao lưu, hưởng thụ hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.”Lạc Nam nở nụ cười:

“Sự thiếu hụt sinh linh đã được giải quyết dứt điểm.”

“Chủ nhân uy vũ.”Nguyên Giới Chi Linh bay bên cạnh hắn cười hì hì:

“Với bản lĩnh của ngài, không bao lâu nữa Nguyên Giới chính là hỗn độn đệ nhất giới.”

“Bớt vuốt mông ngựa.”Lạc Nam khinh bỉ liếc mắt, giả vờ không vui nói:

“Nhìn các thế giới của người ta có khả năng đặc biệt trợ giúp cho chủ nhân, Trận Giới thì hỗ trợ Chiến Trận, Quy Giới thì cường hoá quy tắc… xem lại ngươi chẳng có cái rắm gì.”

“Hức.”Nguyên Giới Chi Linh vô cùng uỷ khuất đáp:

“Nguyên Giới đa dạng mọi lĩnh vực, bất kể là đạo nào cũng duy trì sự cân bằng, đây chính là sự đặc thù của thế giới, sao ngài nỡ trách ta?”

“Đùa thôi.”Lạc Nam cười hắc hắc trêu chọc.

Hắn đương nhiên hiểu điều đó, ở tại Nguyên Giới thì tất cả chủng tộc, tất cả trường phái tu luyện đều bình đẳng và ngang hàng, không có quy tắc đặc biệt ưu ái bất cứ lĩnh vực nào.

Điều đó góp phần tạo nên sự đa dạng và cân bằng của thế giới, tất cả các loại tài nguyên cũng phong phú vô cùng, vượt qua phần lớn đại thế giới khác.

Cũng không thể đứng núi này trông núi nọ, chẳng may năm đó không đến Nguyên Giới mà rơi vào Yêu Giới hay Yểm Giới, một nhân loại như hắn chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Hoặc nếu rơi vào Hồn Giới, làm sao có thể tu luyện cả Thể Tu và Nguyên Tu?

Đối với công pháp tam tu như Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, dung nhập đa dạng đại đạo mà nói, Nguyên Giới chính là tốt nhất.

Hắn cố ý trêu tức Nguyên Giới Chi Linh, ai kêu con hàng này năm xưa dám “kỳ thị”mình.

Hôm nay đã chuyển sang nịnh nọt.

Lại nói để Nguyên Giới tiếp tục phát triển không ngừng, việc liên kết với những thế giới khác vô cùng quan trọng.

Giống như Pháp Giới có thể giúp tu sĩ lĩnh ngộ ra Pháp Tướng cường đại, tu sĩ ở Nguyên Giới xứng đáng được sang bên đó đột phá Chí Tôn.

Lạc Nam đã giao công trình nghiên cứu về mạng lưới Truyền Tống Trận vượt hỗn độn của Trận Giới Thần Chủ cho các lão bà Chiến Trận Sư nghiên cứu.

Chờ các nàng thành công hoàn thiện, hắn chỉ cần ra sức hỗ trợ là được rồi…

Bá Hậu Yên Nhược Tuyết đã nói, hắn bây giờ đã là Giới Chủ, là người đứng đầu, chỉ nên ra mặt đối với những chuyện trọng đại, còn các việc khác cứ để chúng nữ tự sắp xếp.

Bằng không một thế giới mỗi ngày còn hàng vạn sự vụ phát sinh, hắn muốn tự giải quyết cũng kham không nổi.

“Hử?”

Cảm nhận có khí thế không tầm thường tiếp cận, Lạc Nam giật mình quay đầu nhìn lại.

“Công tử.”Thanh âm dịu dàng mềm mại vang lên, một bóng hình tuyệt mỹ từ phía sau bước đến.

“Đây là…”Lạc Nam híp mắt, hoàn toàn nhận không ra Hạ Tử Quỳnh đang đối diện với mình.

Một thân váy dài thiên thanh bao quanh thân thể uyển chuyển, vẻ nhu nhược năm xưa hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó, Lạc Nam có cảm giác mình đang đối mặt với một nữ cường nhân chân chính, một thanh kiếm đã kinh qua những trận chiến đẫm máu.

“Nàng rốt cuộc đã trải qua những gì bên trong Luân Hồi?”Lạc Nam kinh dị hỏi.

“Ba vạn trận chiến từ nhỏ đến lớn, đủ mọi đối thủ từ yếu đến mạnh, từ đơn đả độc đấu đến một người địch ngàn vạn đại quân…”Thanh âm già nua của Luân Hồi Thụ truyền đến:

“Mỗi trận đều là thảm bại đến chết, sau đó sống lại chiến tiếp, chiến đến khi nào thắng thì thôi.”

“Mà đối thủ cuối cùng của nàng trong luân hồi chính là Nguyên Giới Bá Chủ.”

“Hít.”Lạc Nam hít một ngụm lãnh khí, khoé mắt không ngừng giật giật:

“Luân Hồi Thụ, ông cũng quá ác đi.”

Hắn chỉ muốn rèn luyện tâm cảnh, gia tăng kinh nghiệm chiến đấu cho Hạ Tử Quỳnh.

Nhưng rõ ràng Luân Hồi Thụ đã tác động mạnh hơn xa so với mục đích ban đầu.

Nàng giờ đây mới là một Siêu Thần Viên Mãn thân kinh bách chiến, hàng thật giá thật mà không phải một đoá hoa tuyệt mỹ được chăm sóc cẩn thận trong lồng kính.

Đi vòng quanh đánh giá Hạ Tử Quỳnh, vừa rồi nàng lặng lẽ tiếp cận khiến hắn cũng phải giật mình, từng ấy đã đủ chứng minh khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi.

Lạc Nam thử hỏi một câu: “Nàng thích công pháp, vũ kỹ nào? Ta sẽ truyền thụ!”

“Đa tạ ý tốt của công tử.”Hạ Tử Quỳnh vuốt nhẹ lọn tóc:

“Thiếp đã có thủ đoạn chiến đấu của riêng mình.

Ánh mắt Lạc Nam loé lên, một trảo bất chợt vồ vào vai nàng.

XOẸT.

Tàn ảnh tan nát, Hạ Tử Quỳnh đã đứng ở bên trái hắn.

“Lột xác thật rồi.”Hai mắt hắn toả sáng.

Chỉ một câu hỏi, một hành động nhỏ…

Hạ Tử Quỳnh không cần công pháp, không cần vũ kỹ mà hắn truyền thụ… điều này chứng tỏ tron g suốt khoảng thời gian chết đi rồi sống lại tại luân hồi, nàng đã tự lĩnh ngộ, sáng tạo ra những thủ đoạn chiến đấu của riêng mình, hơn nữa còn rất tự tin vào một thân bản lĩnh đó.

Khi hắn bất ngờ ra tay, nàng chẳng những có thể né tránh thành công, mà còn trong vô thức dịch chuyển ra sang bên trái.

Vừa rồi hắn cố ý lộ ra sơ hở ở vai trái để khảo nghiệm nàng…

Thực tế chứng minh, Hạ Tử Quỳnh đã hình thành bản năng chiến đấu, khi né tránh công kích còn nhạy bén phát hiện chỗ sơ hở nhất của đối thủ mà tiếp cận.

Nếu không phải người ra tay là Lạc Nam, chắc chắn nàng đã phát động tấn công vào vai trái mục tiêu.

“Mệnh Thiên Nguyên Chủng không hổ là Mệnh Thiên Nguyên Chủng, đối với bất kỳ tu vi nào cũng thể hiện ra giá trị khó lường.”Lạc Nam cảm thán một tiếng.

“Là tâm trí của nàng kiên định, một lòng truy cầu sức mạnh.”Luân Hồi Thụ đáp:

“Đổi lại là người khác, dù ta có ý giúp thì tâm cảnh cũng sẽ không gánh nổi mà tự động thức tỉnh, tiềm thức thoát khỏi luân hồi.”

Nhìn thấy sự tán thưởng của Lạc Nam, Hạ Tử Quỳnh nhoẻn miệng cười, nói:

“Lần sau khi đối địch, thiếp đã có thể tham chiến.”

Nàng không muốn đứng ở phía sau nhìn hắn, nàng muốn kề vai sát cánh với hắn.

Nàng chính là thanh kiếm, là bất cứ vũ khí nào của hắn.

“Vất vả cho nàng rồi.”Lạc Nam đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc óng mượt của giai nhân, ôn nhu nói:

“Nhưng đừng quên, ta không chỉ muốn một thanh kiếm, ta còn cần một đoá hoa mỹ lệ.”

“Có chiến lực là tốt, nhưng cũng phải chăm sóc bản thân.”

Giai nhân cảm động, cắn nhẹ cánh môi anh đào, ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng.”

Hạ Tử Quỳnh đã thức tỉnh, Lạc Nam nắm tay nàng đến thăm đôi phu thê mệnh khổ kia.

Tại động phủ thanh tịnh nằm cạnh dòng suối nhỏ.

Chiêu Lĩnh đang đốt lửa nướng gà rừng cạnh hang động, cách hắn không xa, một mỹ phụ dáng vẻ diệu dàng, thước tha ngắm nhìn bé gái gần mười tuổi đang chơi với mấy con thỏ nhỏ giữa vườn hoa.

Nhìn thấy Lạc Nam và Hạ Tử Quỳnh từ trên cao hạ xuống, Chiêu Lĩnh kích động đứng lên.

Mỹ phụ nhìn thấy phản ứng của phu quân như nghĩ đến điều gì, vội vàng quỳ xuống.

“Nương…”

Bé gái thấy mẫu thân mình đột nhiên quỳ lạy, sợ hãi hoảng hốt, buông thỏ trong tay chạy đến.

Nàng vậy mà dùng cơ thể nhỏ bé của mình chặn ở trước mặt mẫu thân, giang hai tay ra làm động tác bảo vệ, nãi thanh nãi khí nói:

“Không được làm hại nương.”

Chiêu Lĩnh cũng đang muốn quỳ, lại bị Lạc Nam đưa tay.

Một cổ kình phong đem cả hắn và mỹ phụ đều nâng lên khỏi mặt đất.

“Ân công.”Mỹ phụ rung giọng nói.

“Thanh Lam tỷ có thể hồi phục là tốt rồi.”Lạc Nam cảm khái một tiếng, lại vui vẻ nhìn bé gái đáng yêu kia, khen thưởng nói:

“Tiểu Vân còn nhỏ đã biết bảo vệ mẫu thân, lợi hại lắm đấy.”

“Phì.”Chiêu Vân hướng hắn lè lưỡi, núp ở sau lưng phụ thân Chiêu Lĩnh.

“Nha đầu ngốc.”Chiêu Lĩnh nghiêm mặt:

“Tên của ngươi là do ngài ấy đặt, mạng của cả nhà chúng ta là do ngài ấy cứu.”

“Oa.”Chiêu Vân giật mình, ánh mắt từ hoảng hốt chuyển sang long lanh, bên trong như có rất nhiều ngôi sao đang toả sáng, kích động nhảy dựng lên:

“Thật sự là người sao?”

Lạc Nam mỉm cười, thời gian hắn rời đi nhìn thì không dài, lại đủ để một đứa bé sơ sinh còn bế trên tay trở nên hoạt bát, linh động như vậy rồi.

Năm tháng đối với Siêu Thần, thật sự không có quá nhiều ý nghĩa…

Hắn bước đến đem Chiêu Vân bế lên, véo véo cái mũi của nàng:

“Thúc thúc có quà cho ngươi đây.”

Hắn lấy ra Bàn Đào Quả, Chiêu Vân nuốt nước bọt cái ực, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhìn sang phụ mẫu.

“Còn không cảm tạ thúc thúc?”Thanh Lam cười nói.

“Đội ơn thúc thúc.”Chiêu Vân vui sướng cười tươi, nhịn không được cắn lấy Bàn Đào Quả, thơm ngon tràn ngập, cười tít cả mắt.

“Lam tỷ tỉnh lại từ bao giờ?”Lạc Nam hỏi.

“Hơn một năm trước.”Chiêu Lĩnh cũng cười mãn nguyện:

“Luân Hồi Thụ quá mức thần kỳ, tâm cảnh bạo liệt của nàng ấy đã từng chút, từng chút được chữa lành trong dòng luân hồi ảo mộng.”

“Nếu như thế, thời gian tới các vị có dự kiến gì không?”Lạc Nam vuốt cằm.

“Ân tình của ân công, chúng ta nguyện báo đáp đời đời kiếp kiếp.”Thanh Lam hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

“Chỉ hy vọng ngài cho phép một nhà ba người ở lại thế giới này.”

“Haha, sao chỉ có ba người?”Lạc Nam bật cười:

“Chiêu Lĩnh huynh vẫn còn rất phong độ, cũng nên có thêm tiểu đệ đệ, tiểu muội muội cho Tiểu Vân mà.”

Thanh Lam đỏ ửng cả mặt, mà Chiêu Lĩnh lại sảng khoái cười to: “Đó cũng là mục tiêu của ta.”

“Bất kể thế nào, Chiêu Gia luôn có một vị trí tại Nguyên Giới.”Lạc Nam thẳng thắng đáp.

“Cảm ơn thúc thúc.”Chiêu Vân vui sướng cười hì hì.

Ký ức đẹp nhất của tiểu cô nương gắn liền với thế giới này, rời đi chắc chắn là việc đau khổ nhất.

Trả lại tiểu nữ cho Thanh Lam, để Hạ Tử Quỳnh nói chuyện với các nàng.

Lạc Nam cùng Chiêu Lĩnh thả người ngồi trên đỉnh núi…

Nhìn dòng thác hùng vĩ đổ xuống, Chiêu Lĩnh cười khổ:

“Mặc dù tâm cảnh đã tạm ổn, nhưng nàng ấy vẫn còn ám ảnh những ký ức tại Lĩnh Giới, sợ rằng đời này vĩnh viễn cũng không dám trở về.”

“Không về cũng tốt, ta hiểu những gì xảy ra thật sự vượt khả năng chịu đựng của một người mẫu thân.”Lạc Nam gật đầu, lại ung dung cười:

“Lần này có giải quyết một tên nhi tử của Vạn Tướng Đế Thần, xem như vì Lam tỷ đòi chút công đạo.”

“Hít.”Chiêu Lĩnh hít một ngụm khí lạnh, chiến tích như thế thật sự đáng sợ.

Nhưng điều đó lại càng khiến hắn sùng bái Lạc Nam một cách cùng nhiệt…

Vạn Tướng Đế Thần khiến hắn và thê tử thống khổ như rơi vào địa ngục, đối phương nếm trải cảm giác mất đi nhi tử chính là báo ứng.

“Ta xem Tiểu Vân như nữ nhi của mình.”Lạc Nam lại mở miệng:

“Hãy tạo điều kiện tốt nhất để nàng trưởng thành, cần thứ gì cứ việc nói với ta.”

Chiêu Lĩnh cảm kích gật mạnh đầu.

Cùng lúc đó, trong tiệc rượu giữa rừng, một con heo mặc quần lót hồng, chống nạnh cười phá lên:

“Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Đây chính là thành quả của việc làm một hảo thúc thúc, được cháu gái bảo bối hiếu kính đấy.”

Hắc Trư vừa nói, vừa nâng lên Bản Nguyên của Cường Chủng Giới khoe khoang, nhìn cái mặt heo đắc ý, đám huynh đệ xung quanh chỉ hận không thể vung quyền đấm vào mặt nó.

Bọ Hung thèm chảy nước miếng, nếu không phải thứ này là của Tiểu Thiên Ý đưa cho Hắc Trư, nó đã sớm nghĩ cách trộm rồi chuồn mất.

Tiểu Thiên Ý được phụ thân ủng hộ, đem Cường Chủng Giới giao cho Hắc Trư.

Tiểu nha đầu này cũng không quên vặn hỏi chuyện xưa của phụ mẫu, được Hắc Trư thêm mắm dặm muối, xảo đoạt thiên công kể chuyện…

Nói rằng Cửu Huân Dao và Lạc Nam là được đất trời tác hợp, thiên duyên tiền định mà đến với nhau, tình chân ý thiết, lại bị nhân vật phản diện lớn nhất là Long Ngạo Thiên nhiều lần ngăn chặn, phát động toàn bộ sức mạnh của Long Tộc tấn công, nguy cơ trùng trùng.

Lạc Nam thì bị truy sát khắp nơi, Cửu Huân Dao lại bị giam lỏng trong Vạn Yêu Thánh Địa.

Cũng may có Hắc Trư nó lợi hại, cùng với sự hỗ trợ nho nhỏ từ Tôn Hầu Tử, cuối cùng đập tan cường địch, đôi nam nữ mới có thể đến với nhau, Tiểu Thiên Ý cũng thuận lợi chào đời.

Bản lĩnh chém gió của con hàng này không tồi, kể đến mức Tiểu Thiên Ý sùng bái liên tục, cảm thấy không uổng công mình đem Cường Chủng Giới Bản Nguyên về cho Trư thúc thúc.

Đạt được Bản Nguyên, Hắc Trư lập tức triệu tập các huynh đệ, hớn hở khoe khoang.

Cháu gái vì hiếu kính hắn nhất trong đám, nên mang Bản Nguyên về cho hắn…

Con hàng này khiến tất cả mọi người đều ngứa mắt, nếu không phải Tôn Hầu Tử đã làm phụ thân, tính cách trầm ổn đã cho nó ăn vài côn lên đầu.

“Đừng vội mừng.”Thanh âm hừ lạnh vang lên.

Đám người vui vẻ ngẩng đầu, quả nhiên chỉ thấy Lạc Nam ngồi trên cành đại thụ nhìn xuống.

“Lão đại, tỷ phu…”

Tôn Hầu Tử, Vương Ưng, Thuỷ Mặc, Côn Hoàng đám người vội vàng nghênh đón.

“Không tệ, đều đã là Thần Đạo cao cấp cả rồi…”Lạc Nam tán thưởng nói.

“Là nhờ có Hồng Mông Hồ Lô của ngươi, chúng ta mới tiến bộ nhanh như thế.”Long Ngạo Thế cảm khái nói.

“Cầm!”Lạc Nam ném một viên Long Châu Siêu Thần cho hắn.

“Ta không khách khí.”Long Ngạo Thế kích động thu vào.

Lúc này, hắn mới nhìn sang Hắc Trư, trừng mắt nói:

“Cho ngươi Bản Nguyên để ngươi đột phá Siêu Thần, dẫn dắt các huynh đệ tiến bộ, không phải để cho ngươi khoe khoang, khoác lác.”

“Ột ột, ta tưởng lão đại biết ta muốn mở rộng bộ sưu tập ra quy mô hỗn độn nên mới cho ta…”Hắc Trư cười hề hề.

“Bỏ cái chủ ý đó!”Lạc Nam sắc mặt tối sầm:

“Trêu vào nữ Siêu Thần nào, bị người ta đánh chết cũng đừng gọi ta ra mặt.”

“Đúng thế, danh tiếng của lão đại sẽ bị ngươi phá hỏng.”Ngưu Đại Lực, Thiên Lý Mã, Nhân Kê đều nhao nhao gật đầu.

“Lão đại yên tâm, ta dù thích quậy nhưng chưa từng mang hoạ về mà.”Hắc Trư vỗ ngực hứa hẹn.

Lạc Nam ngoài mặt nói thế, nhưng vẫn bí mật thả hai tên Ma Linh vào cái bóng của đám huynh đệ.

Hắn hiểu mấy tên này nhất định không chịu yên phận.

Trong tương lai, bọn hắn rồi cũng sẽ rời đi, tìm kiếm con đường đột phá Siêu Thần của riêng mình.

Mà hắn, sẽ luôn chờ ở phía trước…

Chúc cả nhà chiều vui vẻ.

Đa tạ các độc giả ủng hộ em ạ.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.