Chuyện Này Quá Sức Rồi

Chương 15

Dịch: LTLT

Trải qua mấy lần lên voi xuống chó của cuộc đời, cộng thêm mấy hôm nay hết chuyện này đến chuyện khác đột ngột xảy ra, với sự rèn luyện có cường độ cao hơn tàu cao tốc, Hứa Thịnh đã gần như thích ứng rồi.

Chuyện giả vờ là “Thiệu Trạm” của mình hiện nay, Hứa Thịnh đã diễn rất thuận buồm xuôi gió.

Cậu ra vẻ bình tĩnh lật cuốn sổ tay từ vựng.

Thiệu Trạm vào lớp muộn hơn cậu mười phút.

Hắn bước vào cửa sau, còn chưa lộ mặt thì trong lớp đã yên tĩnh lại rồi, bàn trước cúi đầu làm ra dáng vẻ say sưa học tập không có lòng dạ hóng hớt, buổi thảo luận liên quan đến “không có lửa sao có khói” cũng kết thúc.

Thiệu Trạm kéo ghế ra, câu nói đầu tiên là: “Trang này hôm trước cậu đọc rồi.”

Hứa Thịnh đang xoay bút trong tay, nghe thế nghiêng đầu nhìn hắn, lật cuốn sổ từ vựng tới lui, xác nhận nhiều lần, cuối cùng vẫn không có ấn tượng: “Tôi từng đọc rồi à?”

Thiệu Trạm đưa tay, chỉ lên trên từ “blame”.

Hứa Thịnh: “Không thể nào, từ này tôi chưa bao giờ nhìn thấy.”

“Blame.” Khi Thiệu Trạm phát âm tiếng Anh nghe rất hay, chí ít Hứa Thịnh chưa bao giờ nghe thấy phát âm nào tiêu chuẩn đến thế từ trong miệng của mình phát ra, âm cuối kết rất dứt khoát. Hắn nói xong rút tay về, dựa vào ghế lại, nói tiếp: “Trang này cậu nhìn chằm chằm hơn hai mươi phút, cậu nói với tôi là chưa từng nhìn thấy.”

Hứa Thịnh: “…”

Nói như thế thì hình như cậu có chút ấn tượng với từ này thật.

“Trang này, tôi tưởng rằng tôi đã thuộc rồi.” Hứa Thịnh lại lật một lần, nói, “Nhưng hôm nay đọc lại lần nữa, phát hiện trở nên rất lạ lẫm.”

Thiệu Trạm tuyệt vọng với tên học ngu đẳng cấp đang ở trong cơ thể của mình.


“…”

Mạnh Quốc Vĩ vừa mới nhận lớp, không am hiểu các kỹ năng của học sinh các lớp, hoàn toàn không nghĩ rằng trong lớp mình ngoại trừ Hứa Thịnh lúc thi cử lén viết mấy câu thơ tào lao cho đủ số chữ, còn có nhân tài như này.

Sau đó lại có mấy bạn lên trên bục giảng.

Thiệu Trạm giải xong đề, phát hiện bên tai đã yên lặng không ít.

Nghiêng đầu nhìn thấy giữa bàn và ghế của Hứa Thịnh đã kéo ra một khoảng, cậu đang dựa vào ghế, vẫn là dáng vẻ tùy ý đó, đang cụp mắt nghe phát biểu của nữ sinh để tóc ngắn ngang tai ở trên bục giảng: “Chào mọi người, mình là Khưu Thu, mình muốn tranh cửa cán sự văn nghệ của lớp chúng ta, lớp 10 mình đã dẫn đầu lớp giành được hạng hai cuộc thi trang trí bảng đen. Hy vọng mọi người có thể cho mình một cơ hội.”

Mạnh Quốc Vĩ bảo mọi người vỗ tay: “Được, vậy thì tiết họp lớp của chúng ta đến đây thôi. Mọi người nếu như còn có vấn đề gì có thể đến gặp thầy lúc giữa giờ. Học sinh ở ký túc xá nhớ chú ý an toàn, tuân thủ theo nội quy…”

Kỳ nghỉ của Lục Trung Lâm Giang được sắp xếp vô cùng hà khắc, nhất là học sinh nội trú, hoàn toàn là quản lý khép kín, cơ bản một tháng mới về nhà được một lần.

Hứa Thịnh không nghĩ rằng trước khi nhập học đã cãi nhau với Hứa Nhã Bình một trận, dứt khoát từ nhà chuyển đến trường luôn, lại khiến tình huống bây giờ trở nên đơn giản hơn nhiều.

Hứa Thịnh không dám nghĩ, nếu như Thiệu Trạm trưng khuôn mặt lạnh băng thay cậu về nhà thì sẽ xảy ra những chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Hứa Thịnh hỏi: “Cuối tuần cậu có về không?”

Thiệu Trạm không ngẩng đầu, hỏi ngược lại: “Cậu muốn về nhà tôi?”

… Đương nhiên không muốn.

Thiệu Trạm sắp làm xong đề rồi, tốc đồ làm đề của hắn rất nhanh, xem lướt xong liền xé ra một tờ giấy, tính hai ba hàng trên giấy nháp xong thì viết đáp án ra.

Hứa Thịnh chờ Mạnh Quốc Vĩ tổng kết tiết họp lớp này xong, cậu tranh thủ về lại phòng ngủ. Kết quả Mạnh Quốc Vĩ nói một hồi vẫn không có ý muốn kết thúc.

Hứa Thịnh đang nghe không nhịn được nhìn sang vết thương ở khóe miệng của Thiệu Trạm thế nào rồi. Vốn dĩ vết sẹo cũng không xước sâu, qua một đêm, mơ hồ có dấu hiệu kết vảy.

Dù sau cũng là mặt của mình.

Hứa Thịnh nhìn một chút, lo lắng nói: “Tuyệt đối đừng móc ra, đến lúc đó tôi lại mua thêm thuốc trị sẹo cho cậu.”

Cậu lại nhìn lần nữa: “Mặc dù bây giờ như này cũng đẹp trai… Tôi không phải khen cậu, tôi đang khen tôi.”

“…”

Thiệu Trạm đặt bút xuống, bình thường làm gì có người nào dám lải nhải không ngừng bên tai hắn. Hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, lúc lật đề, ấn đầu Hứa Thịnh ép cậu quay về lại: “Yên lặng chút.”

Có lẽ là do đổi thân phận với nhau, không thể không cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Hứa Thịnh phát hiện con người Thiệu Trạm có đôi khi thật sự rất vô tình, cuộc sống cấp 3 đối với hắn mà nói ngoại trừ sách giáo khoa thì là đề thi. Lúc hắn nhìn chằm chằm hai thứ này còn có nhiệt độ hơn so với nhìn người khác rất nhiều.

Còn Thiệu Trạm mặc dù không có lòng dạ quan tâm những tin đồn kia của Hứa Thịnh rốt cuộc là thế nào. Trải qua chuyện ở quán net, xuyên qua những sương mù tin đồn “một chọi năm”, “đại ca”, hắn lại nhìn thấy một con người khác, Hứa Thịnh có đôi khi cố làm ra vẻ, sẽ ra mặt cho người khác, cũng là một người không nghiêm túc thật.