Chỉ Cần Gió Biết
Chương 19
Kì nào Trường THPT số 1 Lật Thành cũng tổ chức cuộc thi bóng đá, mỗi lớp đều có một đội bóng riêng, đá từ vòng bảng tới trận tứ kết, bán kết và chung kết.
Năm nay, cả học sinh nam lẫn nữ đều mong chờ giải đấu này, trận chung kết vào tháng 5.
Con trai hay thích chơi đá bóng, nhân cơ hội này cũng để bản thân nghỉ ngơi thả lỏng sau giờ học, mà cũng muốn thể hiện tài năng của mình trước các bạn nữ.
Trần Tích là đội trưởng của đội đá bóng lớp 11-1.
Tháng 5, cậu trở thành đề đài được nhiều người bàn luận nhất trường.
Chu Đường là mọt sách, hôm nào có trận đấu cũng chỉ đứng ở cửa sổ xem một lát rồi lại học tiếp.
Mỗi trận dài khoảng 2 tiếng, cho dù là Trần Tích đi chăng nữa, Chu Đường cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm thi bán kết, mọi người đều ra sân thể dục cổ vũ, Lâm Vãn ăn trưa xong, cô đứng ở cửa sổ xem một lát rồi thôi.
Cô học ở tầng 3, nhìn Trần Tích chạy trên sân bóng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng thấy cậu đá bóng thuận buồm xuôi gió, cô cũng yên tâm.
Tới lúc cô đang định về chỗ ngồi thì thấy có bạn học đứng sau va vào người Trần Tích, cậu ngã sõng soài trên sân cỏ.
Tim Lâm Vãn nhói lên, giống như người ngã là cô.
Trần Tích ôm đầu gối, các bạn khác vây quanh cậu, vì đứng xa nên Lâm Vãn không thấy vẻ mặt của Trần Tích.
Cô vội vàng chạy xuống lầu, bình thường chạy 800m cô thở hổn hển không ra hơi, vậy mà hôm nay lại chạy một lèo xuống sân thể dục.
Tới lúc cách Trần Tích 20 mét, cô thấy Chu Đường chạy tới trước mặt cậu, xung quanh còn có mấy bạn nữ xinh xắn khác.
Lâm Vãn cảm thấy mình giống như người thừa.
Đi tới đó thì làm được gì chứ?
Cô dừng lại, chỉ đứng nhìn từ phía xa, lắc đầu tự giễu bản thân, quay người đi về.
Cô không về lớp ngay mà tới phòng y tế mua thuốc bôi rồi mới về, đút túi thuốc vào ngăn bàn Trần Tích.
Ở trước mặt cậu, lúc nào cô cũng là người nhát gan chẳng ai thích.
Cô chỉ lẳng lặng làm những chuyện tầm thường như thế này mà thôi.
Ở trước mặt người khác, ngay cả một câu quan tâm cô cũng không dám nói.
Giống nhưng tình cảm của cô chôn ở một nơi sâu không thấy ánh sáng.
Lâm Vãn không có tâm trạng học tiếp, cô đi tới cửa sổ, tìm kiếm hình bóng cậu trong đám người.
Cho dù bị thương, Trần Tích vẫn ngồi một bên xem trận đấu, cổ vũ các bạn.
Cảm giác đau lòng của cô cũng chẳng là gì cả.
Trận đấu kết thúc, các bạn lần lượt về lớp.
Lâm Vãn đợi một lát, thấy đối phương không nhắn lại, cô mới cất điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
Một tuần trước trận chung kết, Lâm Vãn bắt đầu mong chờ.
Trần Tích mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu, cậu bận rộn trăm việc mà còn dành thời gian tới đây xem, nếu không được giải nhất thì tớ còn phải xin lỗi cậu đó.”
Lâm Vãn thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, cô không nghĩ nhiều, đưa bịch khăn giấy nhỏ mình hay mang theo cho cậu, “Này.”
Trần Tích ngẩn người, mỉm cười nhận lấy, không cẩn thận chạm vào ngón tay thon dài của Lâm Vãn.
Dòng điện tê tại truyền qua người cô.
Năm nay, cả học sinh nam lẫn nữ đều mong chờ giải đấu này, trận chung kết vào tháng 5.
Con trai hay thích chơi đá bóng, nhân cơ hội này cũng để bản thân nghỉ ngơi thả lỏng sau giờ học, mà cũng muốn thể hiện tài năng của mình trước các bạn nữ.
Trần Tích là đội trưởng của đội đá bóng lớp 11-1.
Tháng 5, cậu trở thành đề đài được nhiều người bàn luận nhất trường.
Chu Đường là mọt sách, hôm nào có trận đấu cũng chỉ đứng ở cửa sổ xem một lát rồi lại học tiếp.
Mỗi trận dài khoảng 2 tiếng, cho dù là Trần Tích đi chăng nữa, Chu Đường cũng không dám lãng phí thời gian.
Hôm thi bán kết, mọi người đều ra sân thể dục cổ vũ, Lâm Vãn ăn trưa xong, cô đứng ở cửa sổ xem một lát rồi thôi.
Cô học ở tầng 3, nhìn Trần Tích chạy trên sân bóng, mồ hôi nhễ nhại, nhưng thấy cậu đá bóng thuận buồm xuôi gió, cô cũng yên tâm.
Tới lúc cô đang định về chỗ ngồi thì thấy có bạn học đứng sau va vào người Trần Tích, cậu ngã sõng soài trên sân cỏ.
Tim Lâm Vãn nhói lên, giống như người ngã là cô.
Trần Tích ôm đầu gối, các bạn khác vây quanh cậu, vì đứng xa nên Lâm Vãn không thấy vẻ mặt của Trần Tích.
Cô vội vàng chạy xuống lầu, bình thường chạy 800m cô thở hổn hển không ra hơi, vậy mà hôm nay lại chạy một lèo xuống sân thể dục.
Tới lúc cách Trần Tích 20 mét, cô thấy Chu Đường chạy tới trước mặt cậu, xung quanh còn có mấy bạn nữ xinh xắn khác.
Lâm Vãn cảm thấy mình giống như người thừa.
Đi tới đó thì làm được gì chứ?
Cô dừng lại, chỉ đứng nhìn từ phía xa, lắc đầu tự giễu bản thân, quay người đi về.
Cô không về lớp ngay mà tới phòng y tế mua thuốc bôi rồi mới về, đút túi thuốc vào ngăn bàn Trần Tích.
Ở trước mặt cậu, lúc nào cô cũng là người nhát gan chẳng ai thích.
Cô chỉ lẳng lặng làm những chuyện tầm thường như thế này mà thôi.
Ở trước mặt người khác, ngay cả một câu quan tâm cô cũng không dám nói.
Giống nhưng tình cảm của cô chôn ở một nơi sâu không thấy ánh sáng.
Lâm Vãn không có tâm trạng học tiếp, cô đi tới cửa sổ, tìm kiếm hình bóng cậu trong đám người.
Cho dù bị thương, Trần Tích vẫn ngồi một bên xem trận đấu, cổ vũ các bạn.
Cảm giác đau lòng của cô cũng chẳng là gì cả.
Trận đấu kết thúc, các bạn lần lượt về lớp.
Lâm Vãn đợi một lát, thấy đối phương không nhắn lại, cô mới cất điện thoại, chuẩn bị đi ngủ.
Một tuần trước trận chung kết, Lâm Vãn bắt đầu mong chờ.
Trần Tích mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu, cậu bận rộn trăm việc mà còn dành thời gian tới đây xem, nếu không được giải nhất thì tớ còn phải xin lỗi cậu đó.”
Lâm Vãn thấy trán cậu lấm tấm mồ hôi, cô không nghĩ nhiều, đưa bịch khăn giấy nhỏ mình hay mang theo cho cậu, “Này.”
Trần Tích ngẩn người, mỉm cười nhận lấy, không cẩn thận chạm vào ngón tay thon dài của Lâm Vãn.
Dòng điện tê tại truyền qua người cô.