Chàng Rể Vạn Người Mê

Chương 115: Ở Riêng Không Có Lợi Cho Tình Cảm Vợ Chồng



Cố Bách Thiên mất liên lạc đã tròn ba ngày.
Đây là một chuyện trước nay chưa từng có.

Mấy ngày này, Lương Niệm Huyền quả thực là vô cùng lo lắng, dù sao thì chồng cô từ trước đến giờ không có thói quen đêm không về nhà.

Lần này thì tốt rồi, hay rồi, thế mà lại mất tích tròn ba ngày.
"Đồ khốn nạn, ba ngày rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy, trong mắt anh còn có cái nhà này không, còn có người vợ...!Hừ, không phải chỉ là tát anh một cái thôi sao, có giỏi thì cả đời này anh cũng đừng mò về nữa!" Lương Niệm Huyền ngồi khoanh chân trên sô pha, trên tay cầm chặt khăn giấy.
Két!
Đang ngồi nói, tự nhiên cửa lại mở ra, Lương Nhất Bá đi từ ngoài vào, Lương Niệm Huyền vội vã đứng dậy từ sô pha, vừa nhìn thấy người đi vào là bố mình thì thở dài, nhăn mặt lại hỏi: "Bố bố về rồi sao?"
"Sao thế? Nhìn thấy bố con thì không vui sao, bố đã phải đi chợ từ sớm để mua được cá thu đao mà con thích ăn nhất đây!" Nét mặt của Lương Nhất Bá lộ ra vẻ buồn rầu, trên mặt viết rõ mấy chữ "Người bố này thật thất vọng".

"Không đâu bố, bố đừng có ầm ĩ nữa, trong lòng con đang khó chịu đây này!" Lương Niệm Huyền không biết nói gì hơn.
"Hì hì, có phải vẫn đang nghĩ về chuyện của Cố Bách Thiên không? Yên tâm đi, đứa trẻ Bách Thiên này tính tình rất rộng rãi, không so đo với con làm gì đầu, có khi hôm nay nó sẽ quay về đấy!" Lương Nhất Bá cười an ủi cô, tuy rằng không biết con rể mình chạy đi đâu rồi, thế nhưng Lương Nhất Bá vẫn rất yên tâm về Cố Bách Thiên.
"Ai, ai thèm nhớ anh ta chứ, anh ta thích thì về, không về thì càng..."
Két!
Còn chưa kịp nói xong những lời tàn nhẫn, cửa lại mở ra một lần nữa, một gương mặt nhợt nhạt đã lâu không gặp lại xuất hiện trong ngôi nhà này.
"Bố, con về rồi đây!" Cố Bách Thiên mỉm cười nói.
"Bách Thiên, mấy ngày nay con đã đi đâu vậy hả, bệnh của bố khỏi rồi, còn đang muốn tìm con để uống rượu đây, con không thèm nói một tiếng mà bỏ đi như vậy, có biết người trong nhà lo lắng như thế nào không!" Lương Nhất Bá hơi sửng sốt, xong lại lập tức xụ mặt xuống nói, vừa nói còn vừa đánh mắt về phía Lương Niệm Huyền.