Cầu Mà Không Được
Chương 71: 71
Trong phòng rất im ắng.
Nụ cười của Diệp Thanh Linh vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng xa cách, không còn sự mềm mại như khi nãy.
Đã mấy tháng trôi qua, Diệp Thanh Linh lại từ chối Thời Vũ thêm một lần nữa, không hề có chút lưu luyến hay đắn đo, vẫn cứ luôn tuyệt tình như thế.
Không chút thay đổi.
Ngay lập tức, Thời Vũ nghe được bên tai mình có tiếng bong bóng nước đã vỡ tan tành.
"Đùng."
Nhiệt độ trong phòng rất ổn định, nhưng sự ấm áp trong cơ thể cô chợt tan đi, lạnh đến thấu xương.
Thời Vũ hơi nhúc nhích môi một chút, nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì cổ họng đã nghẹn ngào.
Cô muốn nói chẳng phải từ nãy đến giờ hai người ở cạnh nhau rất vui vẻ hay sao? Chẳng phải Diệp Thanh Linh còn cười dịu dàng với cô hay sao? Chẳng phải Diệp Thanh Linh còn chăm sóc cô tận tâm đến vậy hay sao? Lúc đó, cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn hỏi, nhưng cổ họng lại vô cùng đau đớn, cuối cùng, cô chỉ có thể đau khổ mà hỏi một:
"Tại sao vậy?"
Diệp Thanh Linh rũ mắt: "Không có sao trăng gì cả.
Chúng ta có thể là người nhà, có thể là bạn bè, nhưng mà...!Tôi không có cách nào có thể chấp nhận được mối quan hệ yêu đương."
"Thời Vũ, tôi không thích Thời Vũ." Diệp Thanh Linh chậm rãi nói ra một câu mà cô đã từng nói với Thời Vũ không biết bao nhiêu lần.
Dù đã trải qua mấy tháng rồi, nhưng khi nghe lại câu mà Diệp Thanh Linh nói, trái tim của Thời Vũ vẫn không thể chịu được, vẫn đau đớn như bị dao cắt.
Thậm chí, nếu so với những lần trước, thì lần này còn đau hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần.
Cô đã thay đổi, đã nỗ lực, cô gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình để học, cô gắng đè nén tình yêu lẫn nỗi nhung nhớ của mình dành cho Diệp Thanh Linh, không dám quấy rầy Diệp Thanh Linh bất cứ một giây, một phút nào...
Rõ ràng là đã thay đổi tất cả mọi thứ...!
Vậy tại sao...?
"Nhưng mà, A Linh..." Thời Vũ cố chịu đựng sự đau đớn ở cổ họng, dùng hết sức, nghẹn ngào hỏi, "Chị đã thật sự nỗ lực thay đổi, em cũng thấy, em biết mà...!Chị học cách thích em, tôn trọng em, chị đã liều mạng để thay đổi...!Những gì em muốn, rõ ràng chị đã học được rồi mà..."
"Nhưng sao em, tại sao...!Tại sao em vẫn không thích chị?"
Nước mắt rơi lã chã trên gương mặt của Thời Vũ, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
Diệp Thanh Linh ngẩn người, cô không nghĩ tới chuyện Thời Vũ sẽ có phản ứng như thế này.
Cô cứ nghĩ Thời Vũ đã hoàn toàn buông bỏ, cô cứ nghĩ rằng hai người đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưng cô không ngờ, những sự thay đổi suốt mấy tháng qua của Thời Vũ, không phải là do đã buông bỏ quá khứ, mà chúng lại là do...!những lời mà cô từng nói?
Diệp Thanh Linh thấy có chút nực cười, có chút bực bội, lại có chút đau lòng.
Diệp Thanh Linh thở dài, đặt sách xuống, bước đến trước mặt Thời Vũ.
Cô lấy một tờ khăn giấy ướt ra, dịu dàng lau đi những giọt lệ trên mặt của Thời Vũ, nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Bởi vì, Thời Vũ, thích một người, có lẽ là sẽ có một nghìn một vạn lý do.
Nhưng mà không thích, thì đơn giản chỉ là không thích mà thôi."
"Không liên quan gì đến việc Thời Vũ có thay đổi hay không." Diệp Thanh Linh giải thích.
Cách Diệp Thanh Linh lau nước mắt cho Thời Vũ rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng Thời Vũ chỉ cảm thấy được sự lạnh nhạt.
Cô cảm giác mình đã từ sự ấm áp của buổi chiều rơi vào vực băng giá sâu ngút ngàn.
Rõ ràng là Diệp Thanh Linh còn đang đứng trước mặt, còn đang dịu dàng mà nói chuyện, còn đang giúp cô lau nước mắt, nhưng lại giống như đang cách cô ngày càng xa.
Dần dần, cô không thể thấy được gương mặt của Diệp Thanh Linh, không thể níu được tay của Diệp Thanh Linh, không thể nghe được giọng nói của Diệp Thanh Linh, chỉ còn sót lại tiếng vù vù vô cùng đáng sợ.
Cô đang rơi xuống.
Nhưng cô không biết làm sao để nhờ Diệp Thanh Linh giúp đỡ mình, cô không biết phải mở lời ra sao, cô không biết...
Cô không biết...
Cơ thể của Thời Vũ chợt run rẩy, đầu óc vốn vì bị bệnh nên còn choáng váng nay lại càng trở nên mịt mờ, ngay cả việc tự hỏi cũng trở nên khó khăn, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại một ý niệm vô cùng đáng sợ一一
Có phải chỉ cần cô khỏi bệnh rồi thì Diệp Thanh Linh cũng sẽ bỏ cô mà đi, không bao giờ trở lại hay không?
Có phải bầu không khí ấm áp từ nãy đến giờ giữa cô và Diệp Thanh Linh chỉ là ảo giác? Và đó cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi?
Có phải chỉ cần bất cẩn một chút thì giấc mộng này sẽ tan thành mây khói?.