Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 161: Tại Vì Anh Thương Em



Mãi đến khi Nguyệt Vy đã lau xong, hắn mới hoàng hồn, ánh mắt nhìn cô lấp lánh mong chờ: "Nguyệt Vy, em đang quan tâm tôi sao?” Quan tâm?
Nguyệt Vy trầm mặc, cô lảng tránh ánh nhìn của hắn, cắn chặt môi dưới, biểu tình như đang kìm nén điều gì đó.

Quan tâm Hoàng Phong sao? Câu trả lời chắc hẳn Hoàng Phong không muốn nghe, bởi vì điều cô quan tâm nhất bây giờ là...!làm cách nào để thoát khỏi hắn mà thôi.

Nhưng cô biết, nếu nói ra điều này Hoàng Phong thể nào cũng nổi trận lôi đình.

Hơn nữa, đối diện với ánh mắt mong chờ này của Hoàng Phong, cô thật sự không nhẫn tâm nói thật lòng mình.

Có lẽ do ngồi ngoài nắng quá lâu, mặt Hoàng Phong đỏ cả lên, ba tiếng đồng hồ cũng không phải ngắn, hắn chịu đựng khổ sở như vạt chung quy lại cũng là vì cô.

Nguyệt Vy cuối cùng cũng chịu nói ra một câu nói làm hắn vui vẻ: “Trời nắng như vậy...!không nên ở lâu bên ngoài.

Rất dễ sinh bệnh.” Hoàng Phong cười rất tươi, thậm chí để lộ cả chiếc răng khểnh bên khỏe môi, khuôn mặt phảng phất sự ngây thơ hiền lành.

Hiếm khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy, không nghĩ rằng chỉ một câu nói không mặn không nhạt của cô lại khiến hắn mừng rỡ ra mặt như vậy.

Nếu như hắn biết, thật ra bản thân cô vẫn không thôi nghĩ đến chuyện bỏ trốn thì sao nhi? Cách đây vài tiếng ở tiệm váy cưới, nhân lúc Hoàng Phong nghe điện thoại cô đã lén lấy giấy bút ghi lại địa chỉ biệt thự của hắn, trong giấy viết rõ gửi đến nhà họ Hoàng.

Cô hi vọng, ai đó sẽ giúp cô, gửi đến dì Ánh lời nhắn của cô.

Ngoại trừ dì ấy ra, bây giờ cô chẳng thể dựa vào ai.

Không một ai bây giờ có thể giúp cô ngoài dì ấy.


Kết thúc bữa ăn nhẹ ở khách sạn, lúc Hoàng Phong đưa cô rời khỏi đã hơn 4 giờ chiều.

Thành phố êm ả đắm mình trong làn nắng nhẹ.

Cô dựa người vào lưng ghế đưa mắt thả hồn ra cảnh vật bên ngoài.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương trong xe át đi sự im lặng giữa hai người.