Cầm Thánh Vương Phi
Chương 16: 16
Sau bữa tối vui vẻ, lúc này Cơ Tuyết cùng phụ mẫu và nhị ca nàng đang ngồi tại sân đình nói chuyện phiếm.
Nhận lấy chiếc cầm từ tay Thu Cúc, Cơ Tuyết nhìn một lượt ba người ngồi cùng nàng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Cơ Vũ, cười gian: "Nhị ca, bây giờ muội sẽ khiến ca tâm phục khẩu phục, để ca thấy đứt ruột cũng là một hạnh phúc."
Cơ Vũ chống cằm, khoé mắt cong lên, giả vờ chấn tĩnh nói: "Được nha, ca mỏi mắt mong chờ."
Thật ra ngay từ đầu vụ cá cược này, Cơ Vũ cũng không dám đặt niềm tin quá nhiều về việc Cơ Tuyết sẽ học thành tài.
Nhưng mà dù thắng hay thua, hắn cũng sẽ không tiếc gì một cái cửa hàng nho nhỏ của mình.
Cho dù hắn cho nàng toàn bộ, hắn cũng sẽ vui vẻ mà đưa đến cho nàng bởi vì nàng là muội muội duy nhất của hắn, là muội muội mà hắn yêu thương nhất, xem nàng là tâm can bảo bối.
Thế nên chỉ cần là thứ nàng muốn, hắn đều sẽ không tiếc tất cả mà mang đến cho nàng.
Chạm nhẹ vào dây đàn, gảy vài tiếng để cảm thụ âm điệu của nó.
Cây cầm này là do Cơ Vũ tặng nguyên chủ năm sinh thần mười sáu tuổi, cùng với cây sáo Cơ Phong tặng là một cặp.
Hai loại nhạc cụ này đều do một vị đại sư làm ra cùng một thời điểm, cùng chất liệu, cùng âm vực, cũng mang một ý nghĩa biểu trưng vô cùng có tình ý.
Trên cả hai loại nhạc cụ này đều có khắc chữ "Tuyết".
Đại ca cùng nhị ca khi tặng nguyên chủ nói rằng, lấy tên nàng đặt tên cũng tức là đã thuộc về nàng.
Chỉ là nàng không biết, để vị đại sư kia làm ra hai loại nhạc cụ này, hai vị ca ca của nàng cũng gặp không ít khó khăn.
Nhưng vì nàng, chút khó khăn này chẳng thấm vào đâu.
Chiếc cầm đã ở trước mặt nàng, còn sáo, hiện tại đã thuộc về người kia rồi.
Nếu như Cơ Vũ biết được muội muội đã mang tặng cho người khác, không chừng hắn sẽ tức ba ngày ba đêm mất.
Cầm một nơi, sáo một nơi, tựa như đôi uyên ương đã chia lìa mỗi người một phương vậy.
Cơ Tuyết bất giác nhớ đến nam nhân kia, khẽ mỉm cười chua chát.
.