Bye Bye
Chương 54: C54
Chiếc áo len của Giao Bạch là màu gạo gần sang màu trắng. Sau khi áo khoác bị lột, áo len lộ ra bên ngoài.
Đầu tiên là bị con dao của Tề Tử Chí rạch mấy đường, sau đó bị bẩn trên đường kéo lê, bây giờ...
Phần trước chiếc áo len cong lên.
Khoang hàng lạnh vô cùng, hơi ẩm nước biển ùa vào từng luồng, Giao Bạch rùng mình một cái rất rõ ràng.
Tuy tình cảnh bị động, còn có cảm giác lạnh lẽo kề sát chỗ vạt áo len cong lên rồi len lỏi vào trong, nhưng Giao Bạch không hoảng loạn lắm.
Bởi vì,
Lúc máu chó được nấu đủ sền sệt, vai chính thụ có mặt ở đây sẽ phát ra cảm giác tồn tại.
Đúng như dự đoán, ngay khi hàng cúc chiếc quần dài bằng lông cừu dày của Giao Bạch vừa được nới ra, có tiếng r3n rỉ khe khẽ trong hầm hàng.
Người trong cuộc không tỉnh lại ngay, hình như cậu ta đang gặp ác mộng gì đó, đáng thương cực kỳ.
Giao Bạch hô lên với ngữ điệu hoảng hốt: "Tiểu Giác?" Cậu lẩm bẩm một mình, "Tiểu Giác, cậu đã tỉnh chưa?"
"Đừng đánh thức em ấy." Tề Tử Chí âm u cảnh cáo.
"Tôi sẽ không đánh thức cậu ta." Giao Bạch nhẹ giọng nói, "Tôi không muốn bị cậu ta nhìn thấy trong dáng vẻ này."
Không nhận được phản hồi gì.
Khuôn mặt Giao Bạch bị ép sát vào thùng hàng, chóp mũi có chút khó chịu, hơi thở tràn đầy mùi nhựa chất lượng kém: "Anh là ân nhân của cậu ta, người lương thiện, tôi là anh của cậu ta. Chúng ta bị cậu ta bắt gặp thế này, sẽ trở thành đả kích to lớn đến mức nào đối với tâm hồn nhỏ bé của cậu ta..."
"Đừng ồn ào đến em ấy. Không muốn để em ấy trông thấy ấy hả?" Tề Tử Chí trào phúng, "Khi tôi lôi cậu ra ngoài, chẳng phải là cậu đang lớn tiếng gào với em ấy sao?"
Giao Bạch: "..." Tôi có thể hợp lý hóa điều này, anh chờ một lát.
Yên lặng trong mấy cái chớp mắt, Giao Bạch thở gấp: "Đó là do tôi không muốn ra ngoài. Lúc tỉnh lại cậu ta thấy tôi đã thành búp bê nát... Cậu ta còn nhỏ như vậy, không nên chịu đựng nỗi đau ấy."
Dứt lời, Giao Bạch thoáng sửng sốt.
Kể từ sau khi tới đây, cậu chỉ từng tỏa hương sen ở chỗ Thích Dĩ Lạo, còn về ngôn ngữ trà thì từng nói hai lần hay ba lần gì đó, hình như cũng là với Tề Tử Chí.
Duyên phận đậm mùi này, được lắm.
"Em ấy sẽ không nhìn thấy đâu, cậu hỏng rồi thì tôi sẽ ném cậu xuống biển." Tề Tử Chí khom lưng tựa cằm vào vai người trước mặt, "Dòng máu trong cơ thể cậu quá vẩn đục, cần biển rộng pha loãng cọ rửa, kiếp sau cậu mới thành đứa trẻ ngoan."
Giao Bạch: "..."
Lễ Giác không tỉnh, Giao Bạch cũng không nghe thấy tiếng quần áo ma sát sột soạt.
Vị tổng giám đốc Tề phía sau cậu là tên trai thẳng.
Tề Tử Chí không phải dạng nam nữ thông ăn, gì cũng được, có thể cong có thể thẳng, muốn không đổi khẩu vị thì không đổi, muốn đổi thì đổi, từ d*c vọng đến cái chết giống Thẩm Ký. Anh chỉ có thể thẳng.
Anh vừa ra sân đã hoàn toàn không phù hợp với phong cách nhân vật tính đẹp trai chất lượng tốt trong "Gãy Cánh".
Tề Tử Chí không nuôi tình nhân, gần như không có cuộc sống cá nhân, ngày ngày không phải đang làm việc thì là đang chuẩn bị làm việc. Anh từng dính dáng tới hai mối tình, một là thời kỳ đi học, trong truyện tranh chỉ đề cập qua lời trêu chọc của bạn bè, người trong cuộc không thừa nhận, chưa xác định thật giả. Mối tình còn lại là chị cả của Lương Đống, mối quan hệ về mặt lợi ích, người yêu cho ngoại giới xem, phần diễn cũng cực ít.
Định tính nhân vật của anh là kẻ cuồng công việc, lão cán bộ, liều mạng vì gia tộc từ nhỏ, tránh gió che mưa cho người nhà. Kẻ không có bản thân như thế, nào có tình yêu gì đáng nói chứ.
"Gãy Cánh" là truyện tranh boylove, đám fan có thể bỏ không nhân vật anh trai mỹ cường thảm ưu tú như vậy sao? Không thể. Bọn họ đi cầu phần diễn tình cảm dưới weibo tác giả, cầu tổng giám đốc Tề không bị Tiểu Thẩm xử lý, cầu cho anh một tiểu thụ, để quãng đời còn lại của anh yên bình.
Cuối cùng, trước áp lực, tác giả đã tăng thêm cho anh.
Khi ấy, nhà họ Tề gặp chuyện giống giai đoạn hiện tại. Tề Tử Chí bị thương nặng trong lúc lưu vong, được một người cha đơn thân trẻ tuổi cứu giúp và đưa về căn nhà trọ chưa đầy hai mươi mét vuông của đối phương.
Bấy giờ Tề Tử Chí đã chẳng còn nhiều thời gian. Anh ở nơi đó trải qua quãng thời gian vui sướng nhất thoải mái nhất của cuộc đời.
Bất luận là việc hai người có nảy sinh tình cảm với nhau không, hay là cái chết của Tề Tử Chí, hoặc có lẽ anh gặp kỳ ngộ không chết, tác giả đều không viết rõ. Phần diễn hạ màn của họ dừng ở hoàng hôn sau cơn mưaa, còn lại thì để fan tự tưởng tượng.
Xem như là vừa đáp ứng fan, vừa không phá hỏng tính cách thiết lập của Tề Tử Chí.
Giao Bạch vẫn cảm thấy tác giả muốn để Tề Tử Chí nổi bật khác biệt trong bộ truyện tranh này.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu rửa ảnh Tề Tử Chí buộc cà vạt ra ngắm ba lần một ngày.
Suy nghĩ bị đánh tan bởi một cơn đau nhói gai lạnh. Giao Bạch phát hiện Tề Tử Chí xuyên một cánh tay từ dưới lên áo len của cậu, hổ khẩu chặn hầu kết cậu, siết chặt cần cổ rỉ máu của cậu. Cậu hít một hơi, bụng bị lạnh, dạ dày quặn đau, không khỏi nôn ọe s1nh lý.
Người đằng sau cứng ngắc.
Giao Bạch ngước đầu th ở dốc, con cưng của trời ít nhiều gì cũng có chút cuồng sạch.
Vì thế cậu lại nôn.
Còn cố tình uốn éo người và cổ, làm cho phạm vi chuyển động càng lớn càng tốt.
Cánh tay kia bỗng nhiên rút đi.
Chiếc áo len lông cừu chất liệu tốt được buông xuống, phần bị cuốn lên khôi phục từng chút một.
Giao Bạch trượt xuống dọc theo cách cậu đang nằm nhoài trên thùng hàng. Cậu kịp thời dùng tay đỡ thùng hàng mới không khiến mình quỳ trên đất.