Bóng Hình Tội Lỗi
Chương 69: Nhắm mắt làm ngơ (16)
Thời gian lùi về ngày 16 tháng 1. Sau khi Lý Trạch Phân được cứu ra từ đống tuyết rồi đưa vào bệnh viện, có cảnh sát mặc thường phục canh giữ an toàn, thì đám người đội điều tra đặc biệt thậm chí còn không đợi được đến lúc phẫu thuật xong, lập tức chạy đến hiện trường để tiến hành điều tra.
Video giám sát của BBQ Diễm Diệc quay được cảnh Lý Trạch Phân đột ngột bỏ số rồi chạy ra cửa sau. Theo nét mặt trên video giám sát thì hẳn là Lý Trạch Phân đã nhìn thấy được gì đó ở bên ngoài. Để xác minh chuyện này, Lan Khâm đã đến chỗ mà Lý Trạch Phân ngồi lúc đó, học theo tư thế của cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy bảng kia sau đó để ý đến con hẻm phía sau nhà bếp.
Sau khi phát hiện ra được điểm này, họ lập tức đi tìm nội dung chiếu trên bảng thời điểm đó, kế tiếp là chạy đến đầu hẻm nhỏ để tiến hành kiểm tra dấu vết. Nhưng vì tối qua tuyết rơi quá dày và sự ra vào của cảnh sát và đội cấp cứu nên rất nhiều dấu vết trong hẻm đã bị phá hủy. Họ chỉ phát hiện ra được trừ Lý Trạch Phân và người chết Ngụy Vu Vĩ ra thì còn dấu vết của một người khác nữa, vì lúc người đó ngã xuống cạnh thùng rác đã cọ tay xuống đất, mô da dính ở đó rồi được màn tuyết bảo quản hoàn hảo.
Trung tâm Giám định đã tiến hành xét nghiệm gen trên các mô da, nhưng không tìm thấy dữ liệu nào trùng khớp trong kho. Tuy nhiên Mao Lệ vẫn để tâm đến, cố ý kiểm tra hồ sơ nhập viện và bệnh án ở một số bệnh viện lớn và phòng khám nhỏ, hy vọng rằng chủ nhân mô da này bị ngã đủ nặng để đến bệnh viện băng bó. Vốn cô ta không có nhiều hy vọng gì vào việc này, nhưng không ngờ đã thực sự tìm ra được 1 người quen — Tư Đồ Địch. Trùng hợp thay, Tư Đồ Địch cũng là học sinh trên bảng của Giáo dục Elite.
Nguyên nhân Tư Đồ Địch đến bệnh viện không phải là do ngã bị thương, mà là huyệt thái dương bị va chạm mạnh gây vỡ xương sọ và đứt động mạch não, bây giờ vẫn còn nằm trong giường bệnh.
Tin tức này đã dấy lên 1 hồi chuông trong giác quan thứ 6 của Mao Lệ, cô ta lập tức gọi Phùng Dịch Hoằng cùng đi đến bệnh viện. Kết quả là Tư Đồ Địch vừa nhìn cảnh sát thì như nhìn thấy quỷ, phát điên bắt cha mẹ mình phải đuổi họ ra ngoài. Dù sao Tư Đồ Địch cũng là trẻ vị thành niên, trước mắt không có chứng cứ xác thực nào nên cảnh sát không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế được, thậm chí còn không lấy được DNA của nó.
Tất nhiên Mao Lệ và Phùng Dịch Hoằng không cam lòng ra về trắng tay như thế được, vì thế hai người chạy đến chỗ bác sĩ phụ trách của Tư Đồ Địch, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn một lúc đã lấy được ảnh chụp vết thương trên huyệt thái dương của nó. Sau khi so sánh ảnh chụp này với Trung tâm Giám định, họ phát hiện vết thương hoàn toàn trùng khớp với hình dạng góc cạnh của điện thoại Lý Trạch Phân. Nói cách khác, vết thương của Tư Đồ Địch rất có khả năng là do Lý Trạch Phân gây ra.
Vì dấu vân tay trên cán dao giống với dấu vân tay trên điện thoại của Lý Trạch Phân nên trừ cô ra thì kẻ còn lại đã mang găng tay. Trong số đó, dấu găng tay trên điện thoại trùng khớp với găng tay trên thi thể Ngụy Vu Vĩ, còn trên cán dao thì không. Đội điều tra đặc biệt từ đó suy đoán rằng Ngụy Vu Vĩ không phải là người đâm Lý Trạch Phân lúc đầu.
Với giả thiết này, ngay sau khi vết thương của Tư Đồ Địch được xác minh, nó lập tức trở thành nghi phạm số 1. Vì để đảm bảo việc xin lệnh bắt giữ được suôn sẻ, Lan Khâm không lập tức động chạm vào Tư Đồ Địch mà phái người đi thăm dò Giáo dục Elite và những người xung quanh Tư Đồ Địch. Kết quả là trúng độc đắc rồi. Họ phát hiện những nghi phạm của các vụ ngụy tạo tai nạn đều có ít nhất 2 3 người là học sinh của Giáo dục Elite, mà Ngụy Vu Vĩ lại là ông chủ ở đó.
)
(**) Thuật ngữ để chỉ những cảnh sát dùng vũ lực và những hành vi không đúng pháp luật, thông đồng với thế giới ngầm. Từ này bình thường được dùng trong các phim Hongkong á.
“Hả? Thay nhãn á? Con tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, căn bản không hiểu mấy cái lọ cái bình đó là gì hết, sao có thể làm ra chuyện này được? Là do Kha Ngôn không tin rằng mình đã vi phạm quy định thì có, chuyện cô ta nóng vội cũng đâu phải là lần đầu tiên, còn lại muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác nữa, biết thế lúc đầu tôi đã không tuyển cô ta rồi.”
“Paraquat thì thế nào? Ai nói paraquat không được đổ vào bình nước suối chứ? Lại còn không được ném vào thùng rác nữa? Các người là cảnh sát bảo vệ môi trường ha gì? Còn đám sương mù ở Trường An đó, sao không quản đi?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái gì? Con gái tôi phá hư xe để giết tôi ư? Cảnh sát các người có phải vì công trạng mà điên hết rồi không? Hay là để tôi giới thiệu cho các người một bác sĩ tâm lý chuyên trị chứng vọng tưởng nhé?”
“Thuốc xổ? Con gái tôi là học sinh đứng đầu trường Trung học trực thuộc Kinh Đại đấy, top 3 học sinh xuất sắc ở Thiểm Châu đấy, sao lại đi làm chuyện xấu xa này được? Tôi nghĩ nhà hàng thịt nướng đó đang muốn được PR đúng không? Giờ Đường Quốc này đều là thế này ư, không chịu làm việc mà chỉ biết bày chiêu trò.”
…
“Đ*t mẹ nó chứ!” Trương Trác Bân bước ra từ phòng thẩm vấn, ôm một bụng tức đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, “Đám tiểu tổ tông này, ông đây đéo làm nữa!”
“Khụ khụ.” Phương Uy ho khan 1 tiếng, chỉ chỉ vào Lan Khâm vừa bước vào văn phòng.
Trương Trác Bân: “… Tôi chỉ muốn giải tỏa một chút thôi.”
“Tiểu Lý tỉnh chưa?” Phương Uy hỏi Lan Khâm, tiện thể dời chủ đề đi.
Lan Khâm ngán ngẩm lắc đầu rồi đặt mông ngồi xuống bàn làm việc gần mình nhất.
“Báo cáo nghiệm thương của cô ấy thì sao?” Trương Trác Bân hỏi, “Chẳng lẽ thật sự như cảnh sát Triệu nói ư, con dao đó là chính tay cô ấy rút ra?”
Lan Khâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Theo góc độ thì cô ấy đã dùng tay phải rút con dao ra, sau đó cắt cổ Ngụy Vu Vĩ, bất luận là kiểm tra dấu vết hay thi thể đều đã xác định điểm này rồi.”
Phương Uy: “Vậy là trước khi Ngụy Vu Vĩ bị cắt cổ đã ngồi xổm dưới đất gần Tiểu Lý ư? Hắn đã làm gì mà khiến Tiểu Lý liều mạng cũng phải ra tay với hắn chứ?”
“Chuyện này chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại mới biết được.” Lan Khâm thở dài, “Cô ấy học y mà, không thể không biết nếu rút dao ra thì sẽ như thế nào. Huống hồ theo tình trạng cơ thể và miệng vết thương thì lúc dao bị rút ra cô ấy đã hấp hối rồi. Vì thế suy đoán thực tế nhất là Ngụy Vu Vĩ đã nắm tay cô ấy rút dao ra, còn cô ấy nhân lúc này đã cắt cổ Ngụy Vu Vĩ.”
“Nắm tay em gái Chỉ để bắt cô ấy rút dao trên bụng ra ư? Lại là định ngụy tạo tai nạn à? Tên súc vật này!” Trương Trác Bân đập bàn.
Lan Khâm không đáp lại. Thật ra anh biết còn một khả năng nữa cho câu chuyện này, nhưng anh vẫn cố ngăn cho mình không nghĩ đến nó…
Đinh linh linh — Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc đã cắt đi dòng suy nghĩ lộn xộn của Lan Khâm.
“A lô?”
“A lô, đội trưởng Lan.” Là Mao Lệ đang đi thăm Lý Trạch Phân, “Bệnh viện…”
“Xảy ra gì?” Lan Khâm lập tức đứng lên.
“Không phải không phải, Tiểu Lý không sao hết, mà là… Ầy, nói sao nhỉ… Tôi cũng bị tình huống này làm cho rối rồi.”
“Rốt cuộc là thế nào?” Lan Khâm nhíu mày.
“Là… Có một đám người đến, bảo là muốn cảnh sát chúng ta giao lại quyền chăm sóc, hơn nữa còn muốn chuyển viện cho Tiểu Lý nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cả người Lan Khâm run lên một cái, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Mao Lệ ấp úng nói tiếp.
“Họ đưa ra chứng nhận Sĩ quan, hơn nữa còn là chứng nhận Sĩ quan cấm quân, không giống như là lừa gạt lắm. Trung tá dẫn đầu cũng họ Lan, là một người đàn ông trung niên, nói một loạt gì mà “Danh hiệu XXX, nhận lệnh của hoàng thất Lý Đường gì gì đó, cấp độ bảo vệ đã nâng lên tới mức C” còn lại tôi không có mặt lúc đó nên không nghe cụ thể được. Nhưng trông dáng vẻ thì hình như không chỉ muốn mang người đi mà còn muốn nhúng tay vào điều tra nữa. Tóm lại là tình hình hiện tại một lời khó nói hết, đội trưởng Lan, anh đến đi rồi sẽ hiểu.”
“… Được.” Sắc mặt Lan Khâm có hơi kỳ lạ.
Một người đàn ông trung niên họ Lan, Trung tá của cấm quân.
Lan Khâm chỉ có thể nghĩ đến có 1 người — ông già Lan Triết nhà mình.
… Còn tới đón Lý, à không, Chỉ công chúa nữa. Đây đúng là “một lời khó nói hết”.
“Này, anh có biết tôi thấy ai không?” Mao Lệ bên kia đầu dây vẫn còn nói, “Tử Trân công chúa! Đúng thật là Tử Trân công chúa đấy! Ôi trời ơi rốt cuộc thân phận của Tiểu Lý là gì đây?”
“…” Lan Khâm cảm thấy anh không có cách nào trả lời được câu hỏi này.
“Đợi đã, đợi đã, đột nhiên tôi nhớ ra rồi, sao anh Trương lại gọi Tiểu Lý là “Em gái Chỉ” chứ? Trạch Phân nghĩa là Bạch Chỉ đúng không? Chỉ, Chỉ, tên Trạch Phân, tự Chỉ, ối…iiii —” Bên đầu dây cắt quãng tròn 30 giây, nhưng Lan Khâm vẫn lờ mờ nghe được trong thời gian này trong đầu Mao Lệ đã có bao nhiêu con thảo nê mã chạy ngang rồi, “Con mẹ nó, con mẹ nó! Không thể nào, đội trưởng Lan, không thể nào, không phải như suy đoán của tôi đấy chứ?!”
“…” Lan Khâm không biết là nói cho cô ta sự thật tàn nhẫn hơn hay vẫn nên gạt cô ta. Dù sao thì cách đây không lâu cô ta vẫn còn tám chuyện nhà người ta trước mặt công chúa điện hạ mà.
“Ôi trời ơi, đội trưởng Lan, sự im lặng của anh sẽ gây chết người đấy. Sự thật là thế nào vậy? Cô ấy thật sự là tiểu công chúa ư? Vậy thì xong rồi, xong rồi, sao bây giờ, giờ tôi chỉ muốn xuyên không về quá khứ để tát cho cái miệng ti tiện này vài bạt tai thôi, trước đây tôi đã nói gì trước mặt cô ấy thế này…”
Mao Lệ vẫn chưa lẩm bẩm xong thì Lan Khâm đã niệm A di đà phật rồi cúp máy. Anh chào mấy người trong văn phòng, sau đó mặc áo khoác vào rồi xuất phát đến bệnh viện.
Video giám sát của BBQ Diễm Diệc quay được cảnh Lý Trạch Phân đột ngột bỏ số rồi chạy ra cửa sau. Theo nét mặt trên video giám sát thì hẳn là Lý Trạch Phân đã nhìn thấy được gì đó ở bên ngoài. Để xác minh chuyện này, Lan Khâm đã đến chỗ mà Lý Trạch Phân ngồi lúc đó, học theo tư thế của cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy bảng kia sau đó để ý đến con hẻm phía sau nhà bếp.
Sau khi phát hiện ra được điểm này, họ lập tức đi tìm nội dung chiếu trên bảng thời điểm đó, kế tiếp là chạy đến đầu hẻm nhỏ để tiến hành kiểm tra dấu vết. Nhưng vì tối qua tuyết rơi quá dày và sự ra vào của cảnh sát và đội cấp cứu nên rất nhiều dấu vết trong hẻm đã bị phá hủy. Họ chỉ phát hiện ra được trừ Lý Trạch Phân và người chết Ngụy Vu Vĩ ra thì còn dấu vết của một người khác nữa, vì lúc người đó ngã xuống cạnh thùng rác đã cọ tay xuống đất, mô da dính ở đó rồi được màn tuyết bảo quản hoàn hảo.
Trung tâm Giám định đã tiến hành xét nghiệm gen trên các mô da, nhưng không tìm thấy dữ liệu nào trùng khớp trong kho. Tuy nhiên Mao Lệ vẫn để tâm đến, cố ý kiểm tra hồ sơ nhập viện và bệnh án ở một số bệnh viện lớn và phòng khám nhỏ, hy vọng rằng chủ nhân mô da này bị ngã đủ nặng để đến bệnh viện băng bó. Vốn cô ta không có nhiều hy vọng gì vào việc này, nhưng không ngờ đã thực sự tìm ra được 1 người quen — Tư Đồ Địch. Trùng hợp thay, Tư Đồ Địch cũng là học sinh trên bảng của Giáo dục Elite.
Nguyên nhân Tư Đồ Địch đến bệnh viện không phải là do ngã bị thương, mà là huyệt thái dương bị va chạm mạnh gây vỡ xương sọ và đứt động mạch não, bây giờ vẫn còn nằm trong giường bệnh.
Tin tức này đã dấy lên 1 hồi chuông trong giác quan thứ 6 của Mao Lệ, cô ta lập tức gọi Phùng Dịch Hoằng cùng đi đến bệnh viện. Kết quả là Tư Đồ Địch vừa nhìn cảnh sát thì như nhìn thấy quỷ, phát điên bắt cha mẹ mình phải đuổi họ ra ngoài. Dù sao Tư Đồ Địch cũng là trẻ vị thành niên, trước mắt không có chứng cứ xác thực nào nên cảnh sát không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế được, thậm chí còn không lấy được DNA của nó.
Tất nhiên Mao Lệ và Phùng Dịch Hoằng không cam lòng ra về trắng tay như thế được, vì thế hai người chạy đến chỗ bác sĩ phụ trách của Tư Đồ Địch, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn một lúc đã lấy được ảnh chụp vết thương trên huyệt thái dương của nó. Sau khi so sánh ảnh chụp này với Trung tâm Giám định, họ phát hiện vết thương hoàn toàn trùng khớp với hình dạng góc cạnh của điện thoại Lý Trạch Phân. Nói cách khác, vết thương của Tư Đồ Địch rất có khả năng là do Lý Trạch Phân gây ra.
Vì dấu vân tay trên cán dao giống với dấu vân tay trên điện thoại của Lý Trạch Phân nên trừ cô ra thì kẻ còn lại đã mang găng tay. Trong số đó, dấu găng tay trên điện thoại trùng khớp với găng tay trên thi thể Ngụy Vu Vĩ, còn trên cán dao thì không. Đội điều tra đặc biệt từ đó suy đoán rằng Ngụy Vu Vĩ không phải là người đâm Lý Trạch Phân lúc đầu.
Với giả thiết này, ngay sau khi vết thương của Tư Đồ Địch được xác minh, nó lập tức trở thành nghi phạm số 1. Vì để đảm bảo việc xin lệnh bắt giữ được suôn sẻ, Lan Khâm không lập tức động chạm vào Tư Đồ Địch mà phái người đi thăm dò Giáo dục Elite và những người xung quanh Tư Đồ Địch. Kết quả là trúng độc đắc rồi. Họ phát hiện những nghi phạm của các vụ ngụy tạo tai nạn đều có ít nhất 2 3 người là học sinh của Giáo dục Elite, mà Ngụy Vu Vĩ lại là ông chủ ở đó.
)
(**) Thuật ngữ để chỉ những cảnh sát dùng vũ lực và những hành vi không đúng pháp luật, thông đồng với thế giới ngầm. Từ này bình thường được dùng trong các phim Hongkong á.
“Hả? Thay nhãn á? Con tôi mới bao nhiêu tuổi chứ, căn bản không hiểu mấy cái lọ cái bình đó là gì hết, sao có thể làm ra chuyện này được? Là do Kha Ngôn không tin rằng mình đã vi phạm quy định thì có, chuyện cô ta nóng vội cũng đâu phải là lần đầu tiên, còn lại muốn đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác nữa, biết thế lúc đầu tôi đã không tuyển cô ta rồi.”
“Paraquat thì thế nào? Ai nói paraquat không được đổ vào bình nước suối chứ? Lại còn không được ném vào thùng rác nữa? Các người là cảnh sát bảo vệ môi trường ha gì? Còn đám sương mù ở Trường An đó, sao không quản đi?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái gì? Con gái tôi phá hư xe để giết tôi ư? Cảnh sát các người có phải vì công trạng mà điên hết rồi không? Hay là để tôi giới thiệu cho các người một bác sĩ tâm lý chuyên trị chứng vọng tưởng nhé?”
“Thuốc xổ? Con gái tôi là học sinh đứng đầu trường Trung học trực thuộc Kinh Đại đấy, top 3 học sinh xuất sắc ở Thiểm Châu đấy, sao lại đi làm chuyện xấu xa này được? Tôi nghĩ nhà hàng thịt nướng đó đang muốn được PR đúng không? Giờ Đường Quốc này đều là thế này ư, không chịu làm việc mà chỉ biết bày chiêu trò.”
…
“Đ*t mẹ nó chứ!” Trương Trác Bân bước ra từ phòng thẩm vấn, ôm một bụng tức đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, “Đám tiểu tổ tông này, ông đây đéo làm nữa!”
“Khụ khụ.” Phương Uy ho khan 1 tiếng, chỉ chỉ vào Lan Khâm vừa bước vào văn phòng.
Trương Trác Bân: “… Tôi chỉ muốn giải tỏa một chút thôi.”
“Tiểu Lý tỉnh chưa?” Phương Uy hỏi Lan Khâm, tiện thể dời chủ đề đi.
Lan Khâm ngán ngẩm lắc đầu rồi đặt mông ngồi xuống bàn làm việc gần mình nhất.
“Báo cáo nghiệm thương của cô ấy thì sao?” Trương Trác Bân hỏi, “Chẳng lẽ thật sự như cảnh sát Triệu nói ư, con dao đó là chính tay cô ấy rút ra?”
Lan Khâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Theo góc độ thì cô ấy đã dùng tay phải rút con dao ra, sau đó cắt cổ Ngụy Vu Vĩ, bất luận là kiểm tra dấu vết hay thi thể đều đã xác định điểm này rồi.”
Phương Uy: “Vậy là trước khi Ngụy Vu Vĩ bị cắt cổ đã ngồi xổm dưới đất gần Tiểu Lý ư? Hắn đã làm gì mà khiến Tiểu Lý liều mạng cũng phải ra tay với hắn chứ?”
“Chuyện này chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại mới biết được.” Lan Khâm thở dài, “Cô ấy học y mà, không thể không biết nếu rút dao ra thì sẽ như thế nào. Huống hồ theo tình trạng cơ thể và miệng vết thương thì lúc dao bị rút ra cô ấy đã hấp hối rồi. Vì thế suy đoán thực tế nhất là Ngụy Vu Vĩ đã nắm tay cô ấy rút dao ra, còn cô ấy nhân lúc này đã cắt cổ Ngụy Vu Vĩ.”
“Nắm tay em gái Chỉ để bắt cô ấy rút dao trên bụng ra ư? Lại là định ngụy tạo tai nạn à? Tên súc vật này!” Trương Trác Bân đập bàn.
Lan Khâm không đáp lại. Thật ra anh biết còn một khả năng nữa cho câu chuyện này, nhưng anh vẫn cố ngăn cho mình không nghĩ đến nó…
Đinh linh linh — Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc đã cắt đi dòng suy nghĩ lộn xộn của Lan Khâm.
“A lô?”
“A lô, đội trưởng Lan.” Là Mao Lệ đang đi thăm Lý Trạch Phân, “Bệnh viện…”
“Xảy ra gì?” Lan Khâm lập tức đứng lên.
“Không phải không phải, Tiểu Lý không sao hết, mà là… Ầy, nói sao nhỉ… Tôi cũng bị tình huống này làm cho rối rồi.”
“Rốt cuộc là thế nào?” Lan Khâm nhíu mày.
“Là… Có một đám người đến, bảo là muốn cảnh sát chúng ta giao lại quyền chăm sóc, hơn nữa còn muốn chuyển viện cho Tiểu Lý nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cả người Lan Khâm run lên một cái, trong nháy mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Mao Lệ ấp úng nói tiếp.
“Họ đưa ra chứng nhận Sĩ quan, hơn nữa còn là chứng nhận Sĩ quan cấm quân, không giống như là lừa gạt lắm. Trung tá dẫn đầu cũng họ Lan, là một người đàn ông trung niên, nói một loạt gì mà “Danh hiệu XXX, nhận lệnh của hoàng thất Lý Đường gì gì đó, cấp độ bảo vệ đã nâng lên tới mức C” còn lại tôi không có mặt lúc đó nên không nghe cụ thể được. Nhưng trông dáng vẻ thì hình như không chỉ muốn mang người đi mà còn muốn nhúng tay vào điều tra nữa. Tóm lại là tình hình hiện tại một lời khó nói hết, đội trưởng Lan, anh đến đi rồi sẽ hiểu.”
“… Được.” Sắc mặt Lan Khâm có hơi kỳ lạ.
Một người đàn ông trung niên họ Lan, Trung tá của cấm quân.
Lan Khâm chỉ có thể nghĩ đến có 1 người — ông già Lan Triết nhà mình.
… Còn tới đón Lý, à không, Chỉ công chúa nữa. Đây đúng là “một lời khó nói hết”.
“Này, anh có biết tôi thấy ai không?” Mao Lệ bên kia đầu dây vẫn còn nói, “Tử Trân công chúa! Đúng thật là Tử Trân công chúa đấy! Ôi trời ơi rốt cuộc thân phận của Tiểu Lý là gì đây?”
“…” Lan Khâm cảm thấy anh không có cách nào trả lời được câu hỏi này.
“Đợi đã, đợi đã, đột nhiên tôi nhớ ra rồi, sao anh Trương lại gọi Tiểu Lý là “Em gái Chỉ” chứ? Trạch Phân nghĩa là Bạch Chỉ đúng không? Chỉ, Chỉ, tên Trạch Phân, tự Chỉ, ối…iiii —” Bên đầu dây cắt quãng tròn 30 giây, nhưng Lan Khâm vẫn lờ mờ nghe được trong thời gian này trong đầu Mao Lệ đã có bao nhiêu con thảo nê mã chạy ngang rồi, “Con mẹ nó, con mẹ nó! Không thể nào, đội trưởng Lan, không thể nào, không phải như suy đoán của tôi đấy chứ?!”
“…” Lan Khâm không biết là nói cho cô ta sự thật tàn nhẫn hơn hay vẫn nên gạt cô ta. Dù sao thì cách đây không lâu cô ta vẫn còn tám chuyện nhà người ta trước mặt công chúa điện hạ mà.
“Ôi trời ơi, đội trưởng Lan, sự im lặng của anh sẽ gây chết người đấy. Sự thật là thế nào vậy? Cô ấy thật sự là tiểu công chúa ư? Vậy thì xong rồi, xong rồi, sao bây giờ, giờ tôi chỉ muốn xuyên không về quá khứ để tát cho cái miệng ti tiện này vài bạt tai thôi, trước đây tôi đã nói gì trước mặt cô ấy thế này…”
Mao Lệ vẫn chưa lẩm bẩm xong thì Lan Khâm đã niệm A di đà phật rồi cúp máy. Anh chào mấy người trong văn phòng, sau đó mặc áo khoác vào rồi xuất phát đến bệnh viện.