Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 90: Ký túc xá

Trò chơi nói: lẳng lặng xem biểu diễn.

 

90.

 

"...Gửi địa chỉ qua đây."

 

Kỷ Hành cúp điện thoại, không biết nghĩ đến cái gì, bước chân vừa bước ra cửa đột nhiên dừng lại, hiện tại anh bất quá cũng chỉ là một học viên, không có khả năng đi nộp tiền bảo lãnh cho Tô Nhĩ.

 

Ánh mắt quét qua từng gương mặt non nớt trong lớp, cuối cùng dừng lại trên người Bồ Liễu tiên sinh: "Nguyên nhân cái chết của người chủ trì trước vẫn còn là bí ẩn, lúc này là thời điểm cần phải một lòng đoàn kết".

 

"Cậu muốn biểu đạt cái gì?"

 

Kỷ Hành: "Hiện tại, tốt nhất là người chủ trì nên đứng cùng một chiến tuyến với người chơi".

 

Lời này vừa nói ra, không chỉ Bồ Liễu tiên sinh, mà những người chơi xung quanh cũng ngầm hiểu được vài chuyện... Tô Nhĩ đã gây họa, cần phải có người đi giải quyết.

 

Kỷ Hành bước lên bục giảng, hạ giọng đến mức thấp nhất, nhưng lại trực tiếp nói thẳng: "Bị đội kiểm tra tệ nạn xã hội bắt, cần phải nộp tiền bảo lãnh".

 

"..."

 

Dù Kỷ Hành không nói, thiết lập của Tô Nhĩ ở trong phó bản là cha mẹ mất sớm, đã định trước cần phải có người chủ trì đi gánh lấy trách nhiệm này. Trong lúc huấn luyện, giáo viên phải đảm bảo cho học sinh không gặp sự cố.

 

.

 

Bầu không khí trong trại tạm giam cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.

 

Bị bắt cùng với Tô Nhĩ còn có ba nam và hai nữ, tố chất tâm lý đều rất tốt, chỉ quan tâm đến chuyện có bị lưu hồ sơ hay không thôi.

 

"Chúng tôi không có phát sinh giao dịch tiền mặt". Nữ sinh tóc dài nháy mắt một cái.

 

Cậu béo nhỏ cũng chen vào: "Toàn bộ đều là tự nguyện".

 

"..." Tô Nhĩ: "Làm ơn yên lặng dùm".

 

Cái câu 'càng tô càng đen' thể hiện rất đầy đủ trên người những người này.

 

Lập biên bản cho cậu là một nữ cảnh sát rất dịu dàng, chỉ cần cô vừa mở miệng, tâm trạng lập tức ổn định, Tô Nhĩ nghĩ đây cũng là một dị năng đặc biệt nào đó.

 

"Đừng quá khẩn trương, vẫn còn một số chi tiết cần phải đối chiếu tỉ mỉ".

 

Tô Nhĩ gật đầu.

 

"Tại sao cậu lại đến khách sạn và chỉ đặt một gian phòng?"

 

Tô Nhĩ: "Nghe nói trước đó không lâu có một học viên trúng tà đột nhiên đòi vào ở khách sạn, cuối cùng chết trong phòng, tôi chỉ đơn thuần là hiếu kỳ".

 

"Lúc kiểm tra phòng, có hai người bị trói ở trên giường, còn có một người ôm cây chổi nhảy múa như múa cột, về chuyện này cậu giải thích như thế nào?"

 

Tô Nhĩ thở dài: "Năng lực không khống chế được, tôi không hề làm gì cả, nhiệt độ trong phòng tự nhiên tăng cao lên".

 

"Điểm đó tôi có thể làm chứng!" Nữ sinh tóc dài giơ tay lên: "Lúc đó tôi có cảm giác muốn c** đ* mãnh liệt, may mà cậu ấy kịp thời trói tôi lại".

 

Nữ cảnh sát ghi biên bản suy nghĩ một chút: "Lần đầu tiên thức tỉnh năng lực không khống chế được, chuyện này từng có tiền lệ".

 

Tô Nhĩ cố hết sức thể hiện ra bộ dạng vô hại nhất, không để lộ ra chút xíu nghi ngờ nào ở trong lòng... Căn phòng đó dường như có chút vấn đề.

 

"Là giáo viên huấn luyện của chúng ta!" Nữ sinh tóc dài đột nhiên kéo tay áo của Tô Nhĩ, kích động nhìn về phía cửa:"Thuận tiện nhờ thầy ấy bảo lãnh cho chúng ta luôn đi!"

 

Tô Nhĩ nhìn thấy người tới, gật đầu lộ ra nụ cười: "Chào thầy!"

 

"Một tiếng thầy này tôi nhận không nổi".

 

Thái độ của Bồ Liễu tiên sinh rất lãnh đạm, không ngờ có một ngày mình vậy mà lại đến cục cảnh sát bảo lãnh cho một người chơi.

 

"Chỉ là một hiểu lầm thôi". Nữ cảnh sát vội vàng giải thích: "Những học viên đã thành công kích hoạt năng lực, chỉ cần không phạm sai lầm quá đáng, sẽ có tiền đồ rộng mở".

 

Bồ Liễu tiên sinh mặt không chút cảm xúc điền vào tờ đơn, sau đó gọi xe đưa tất cả học viên quay về trường.

 

Trên đường đi ông ta không nói được một lời, vì sự sợ hãi xuất phát từ trong xương tủy đối với giáo viên, ngay cả cô gái tóc dài trong ngày thường mạnh mẽ nhất cũng chỉ dám thì thầm bàn tán với bạn bên cạnh. Lúc xe dừng lại ở cổng trường học, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, những học viên khác lập tức vẫy tay chào tạm biệt Tô Nhĩ, dù sao bọn họ cũng không cùng học một lớp, có đầy đủ lý do để chạy trước, hiện tại không phải là thời điểm để nói chuyện nghĩa khí.

 

Tô Nhĩ bị bỏ lại một mình, bị ép cùng Bồ Liễu tiên sinh cùng nhau đi trở về. Cũng không bao lâu, có một bóng người quen thuộc đứng bên cạnh một cây cột điện ở phía xa xa, Tô Nhĩ híp mắt một cái... Cứu tinh đây rồi!

 

Kỷ Hành chủ động đi về phía bên này, cái bóng bị ánh đèn đường kéo rất dài: "Lần sau đi tìm manh mối đừng quá phô trương".

 

Tô Nhĩ lập tức gật đầu: "Là tôi nóng vội".

 

Không quan tâm đến màn biểu diễn của hai người, gần đi tới dưới lầu của ký túc xá, Bồ Liễu tiên sinh mới mở miệng: "Bình thường muốn gây chuyện thế nào cũng được, thứ tôi muốn nhìn thấy chính là kết quả".

 

Nói xong ông ta xoay người rời đi, bóng dáng nháy mắt biến mất vào trong bóng tối.

 

Nụ cười trên mặt của Tô Nhĩ dần dần nhạt đi: "Có lẽ ông ta còn biết một số nội tình".

 

Nhưng vốn dĩ sự tín nhiệm giữa người chủ trì và người chơi mỏng như giấy, Bồ Liễu tiên sinh không thể nào nói ra toàn bộ sự thật.

 

Bên trong ký túc xá vô cùng náo nhiệt, dù mỗi một tầng đều có ngăn cách bằng cánh cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên trong.

 

Kỷ Hành đưa chìa khóa phòng cho Tô Nhĩ: "Huấn luyện viên sẽ phụ trách kiểm tra ký túc xá của học viên mình".

 

Tô Nhĩ suy nghĩ tỉ mỉ những lời này, Bồ Liễu tiên sinh chắc chắn sẽ không đi kiểm tra, vậy chẳng phải ban đêm mình có thể lẻn ra đi xung quanh? Nhưng nhớ lại chuyện hôm nay, cậu lại thôi ý định thám hiểm, cất chìa khóa đi: "Tôi chuyển sang ở với anh".

 

Nhìn trước nhìn sau không có ai, c** nh* giọng nói: "Một người chơi trong nhóm trước đã yêu cầu rời khỏi ký túc xá trước khi chết, nói rõ buổi tối ở đây không được yên ổn".

 

Chỉ tiếc là ngày hôm qua xảy ra biến cố, vào thời điểm quan trọng lại bị đưa đến cục cảnh sát, Tô Nhĩ có chút tiếc nuối nói: "Ngày mai tôi muốn đến khách sạn một chuyến".

 

Căn phòng kia cho cậu có một cảm giác rất quỷ dị.

 

Kỷ Hành gật đầu: "Cùng đi đi".

 

Sau mười giờ rưỡi, ký túc xá lần lượt tắt đèn, thỉnh thoảng trong hành lang lại có tiếng bước chân vội vã đi qua.

 

Hai người đã lâu mới ở cùng một gian ký túc xá.

 

Tô Nhĩ nhớ lần cuối cùng bọn họ có buổi trò chuyện đêm khuya như thế này là trong phó bản do cô bé kia chủ trì. Bây giờ nghĩ lại, con nhóc đó tuy đáng ghét nhưng cũng rất thực tế, ít nhất còn có thể rơi ra được một món trang bị.

 

Kỷ Hành: "Có gặp qua huyết tộc nào khác không?"

 

Tô Nhĩ: "Có từng tiếp xúc với một người gọi là Tam Hoa".

 

Kỷ Hành: "Bớt thời giờ tìm hiểu về lịch sử thức tỉnh của thân phận huyết tộc một chút".

 

Tô Nhĩ trở mình, có lẽ là sau khi thức tỉnh năng lực, dù cách một lối đi, trong bóng tối cậu vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt của Kỷ Hành, ánh mắt sâu thẳm, lông mày hơi hơi nhíu lại, dáng vẻ như đang suy tư.

 

Trầm mặc một chút, cậu lại hỏi: "Anh nghi ngờ cái chết của người chơi có liên quan đến huyết tộc?"

 

Kỷ Hành ngồi dậy, chăn rơi sang một bên, trong tay dường như đang nắm thứ gì đó.

 

Khoảnh khắc anh mở lòng bàn tay ra, Tô Nhĩ có hơi thất thần: "Đạn bạc?"

 

Trong phó bản thị trấn Tự Do, sau khi xác nhận được nguyên nhân cái chết của quỷ tem và nhận được phần thưởng, Tô Nhĩ vẫn không quá để tâm, bây giờ nhìn thấy nó, trong lòng lại nổi lên vô số suy đoán.

 

"Trong phần mô tả quà tặng của quỷ tem, đặc biệt nhắc nhở thứ này rất có ích trong việc đối phó với người sói". Kỷ Hành khẽ siết ngón tay lại: "Thân phận thức tỉnh của tôi vừa khéo cũng là người sói".

 

Tô Nhĩ xoa xoa huyệt thái dương: "Có thể Trung Bộc Thủ Mộ biết gì đó, sớm biết như vậy đã không tố giác gã ta".

 

Dùng thông tin đó để làm giao dịch, hai bên cùng có lợi, có lẽ sẽ phát triển thuận lợi hơn.

 

"Không chỉ là nghi ngờ huyết tộc". Ánh mắt Kỷ Hành trầm xuống: "Mà là tất cả các thế lực".

 

Quỷ tem đưa ra viên đạn bạc, đương nhiên không để dùng đối phó với chính mình, vậy thì khả năng cao nhất là viên đạn bạc này dùng để phòng bị đồng loại.

 

Tô Nhĩ: "Chỉ có viên đạn thì không đủ, còn cần phải có một khẩu súng".

 

Kỷ Hành: "Vạn Bảo Lâm sắp có một buổi đấu giá, không chỉ có súng mà còn rất nhiều thứ thú vị khác".

 

Tô Nhĩ vội vã lấy điện thoại ra kiểm tra, mọi thứ đều đã được chuẩn bị rất đầy đủ, ứng dụng cần thiết cũng đã được tải sẵn-- Vạn Bảo Lâm có app riêng.

 

Mở ra xem danh sách đấu giá trong tuần, tổng kết lại, trong đó có vài món là đặc biệt nhắm đến thân phận thức tỉnh của nhóm bọn họ.

 

Nhưng khi nhìn giá cả, người bình thường vốn không thể mua nổi.

 

"Như là đang dụ dỗ người ta đi trộm vậy". Tô Nhĩ cong khóe miệng lên. Nhiệm vụ của nhóm người chơi trước không phải là "hổ khẩu đoạt thực" à? Đi tới Vạn Bảo Lâm trộm một món đồ đấu giá?"

 

Xâu chuỗi các chuyện lại với nhau, thấy thế nào cũng giống như một cái bẫy được sắp đặt rất tinh vi.

 

Nhưng đồ nhất định phải bắt vào tay, nếu không thì có đạn bạc cũng vô ích.

 

"Lại quan sát thêm hai ngày nữa". Kỷ Hành nhắc nhở cậu không nên liều lĩnh: "Buổi đấu giá diễn ra vào ngày thứ tư, vẫn còn thời gian".

 

Bên ngoài mây đen chằng chịt, nhưng không có giọt mưa nào rơi xuống, không khí trở nên bí bách.

 

Tô Nhĩ ngủ không yên ổn, lờ mờ nghe thấy có tiếng gì đó rơi xuống đất, trong lúc vô thức tưởng đâu là điện thoại, liền vươn tay tìm kiếm, đầu ngón tay tiếp xúc với một vật lạnh như kim loại, nhưng rõ ràng không phải là điện thoại.

 

Tô Nhĩ mở mắt ra, dưới ánh trăng nhìn thấy bên cạnh giày mình dường như có một viên ngọc sáng lấp lánh, cậu xuống giường muốn nhặt lên xem thử. Nhưng viên ngọc lại lăn vào trong gầm giường. Tô Nhĩ cúi người, bất chợt đối diện với một đôi mắt trong khe giường.

 

Đồng tử lớn bất thường, phần tròng trắng mắt vẩn đục.

 

Đôi mắt tối om om đó dường như cũng giật mình, cảnh tượng này cũng đủ làm cho từng sợi tóc trên người dựng đứng lên vì sợ hãi, Tô Nhĩ ngưng thở, không dám nhìn ngang nhìn dọc, giả vờ như không thấy bất cứ thứ gì, bình tĩnh nằm lại giường.

 

Thật ra cậu vẫn còn một lựa chọn khác, trực tiếp ra tay thử xem con quỷ này mạnh hay yếu, nhưng chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, cậu lại cảm thấy quá mức mạo hiểm.

 

Bzzz-

 

Kỷ Hành bị tiếng rung của điện thoại đánh thức, liếc qua nội dung tin nhắn: [Dưới giường có quỷ].

 

Nghiêng mặt sang, Tô Nhĩ dùng khẩu hình miệng bổ sung hai chữ: của tôi.

 

Quỷ cũng biết bắt nạt kẻ yếu như con người, cậu đoán chỉ có ở dưới giường của mình mới có thứ này.

 

Kỷ Hành đứng dậy nhìn qua, không có thứ gì.

 

Nhưng khi anh vừa trở về, Tô Nhĩ lại cúi người lần nữa, một đôi mắt đầy sự ác ý nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

 

Tô Nhĩ chán nản lắc đầu.

 

[Qua đây ngủ].

 

Xem xong tin nhắn mới nhất, Tô Nhĩ suy nghĩ một chút chuẩn bị ôm chăn đi qua, giữa đường, cậu đột nhiên dừng lại đổi ý, nhẹ nhàng nhấc tấm ga giường lên từng chút một.

 

Ván giường được làm bằng gỗ, giữa các tấm ván có những khe hở đều nhau, Tô Nhĩ gần như phân tách từng động tác, chậm rãi bò đến cuối giường, dù vậy vẫn có chút tiếng động.

 

Con quỷ dưới gầm giường nghe thấy tiếng sột soạt rất nhẹ, vặn vẹo cái cổ quay sang nhìn.

 

Một đôi mắt trợn tròn xe như mắt mèo, đang xuyên qua khe hở của ván giường trừng lại nó.

 

"Á!!!"

 

Phát ra tiếng hét chói tai như vịt bị bóp cổ—là con quỷ.

 

Để đề phòng bị trả thù, Tô Nhĩ không thèm xỏ giày, lập tức nhảy lên trên giường của Kỷ Hành, thở dài một hơi.

 

"Thoải mái rồi".

 

Hơn nửa đêm bị quỷ quấy rối giấc mộng đẹp, cuối cùng cũng tìm lại được công bằng.

 

Kỷ Hành bật cười: "Chúc mừng cậu".

 

Không gian trên giường của ký túc xá có hạn, chỉ cần trở mình cũng có thể nghe thấy tiếng gỗ kêu cọt kẹt, có Kỷ Hành ngủ ở bên cạnh, Tô Nhĩ không cần lo lắng về con quỷ nữa, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

 

Giang tay, gác chân, lăn lộn.

 

Kỷ Hành gần như bị đá dồn vào góc tường.

 

Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua người bên cạnh đang ngủ say... Quả nhiên, tính cách của Tô Nhĩ khiến cho cậu không bao giờ chịu thiệt trong bất cứ hoàn cảnh nào.

 

Dù là trong giấc mơ cũng có ý thức lãnh địa.

 

Sau nửa đêm về sáng, Tô Nhĩ bởi vì khát nước quá mà tỉnh lại một lần, phát hiện Kỷ Hành gần như là bị ép dán sát vào tường, cậu bỗng chốc thấy áy náy vì hành vi tàn bạo của mình, trầm tư hai giây: "Tôi sẽ dùng một món quà để bù đắp cho giấc ngủ của anh".

 

Chẳng bao lâu sau hai mắt đã nhắm lại, đang lúc nửa tỉnh nửa mê nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi có một ý tưởng..."

 

Lời còn chưa dứt, người đã ngủ mất.

 

"..."

 

............

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diễn đàn, khi Tô Nhĩ nói câu "Tôi có một ý tưởng", xin hỏi mọi người có cảm giác thế nào?

 

Người chủ trì số 1 (giấu tên): Cảm ơn lời mời, tôi đã bị PTSD với câu này rồi.

 

Người chủ trì số 2 (giấu tên): Thà chết đạo hữu còn hơn chết bần đạo, chỉ cần không phải trong phó bản của tôi là được.

 

Người chủ trì số 3 (giấu tên): Không thể lần nào cũng hành hạ một người chủ trì duy nhất được! Mọi người cùng có trải nghiệm giống nhau, tôi thấy rất vui.

 

Người chủ trì số 4 (giấu tên): Câu nói của số 3 khiến tôi cảm giác cậu ta đang diss có tên có họ đấy...