Ảo Ảnh Chợt Lóe
Chương 29
Tiểu Viên không để bác tài xế đưa mình về tận tiểu khu mà xuống xe trước.
Trong lòng cô rối bời ngổn ngang, muốn đi dạo cho tỉnh táo một chút. Trong lòng nghẹn khuất, vô thức đã đi rất xa, mãi đến khi đôi chân nhức nhối âm ỉ.
Hôm nay là một ngày sương mù, lại đến khung giờ cao điểm tắc đường khi tan tầm, đôi khi còn có tiếng còi xe liên tiếp. Thành phố này có một sự náo nhiệt vô tình.
Tiểu Viên ngửa đầu nhìn bầu trời thở dài, đi vào trung tâm thương mại bên cạnh.
Cô đi mua ly đồ uống nóng, ngồi một chỗ trong khu nghỉ ngơi, móc di động ra lướt Weibo nhằm dời đi một chút chú ý.
Vừa mở giao diện Weibo ra là mà Phương Hạo làm người đại diện phát ngôn (*), anh ta giơ một cây son môi lên, tươi cười sáng lạn.
Tiểu Viên miễn cưỡng cười một chút: "Thế nào mà quán bar còn có bán cái này?"
"Ha ha, là phần ăn bí mật của quán. Mùi vị không tồi nha." Thi Hải đã vẫy tay kêu món, đưa nước trên bàn cho cô.
Tiểu Viên cầm lấy uống một ngụm, nhìn Thi Hải một lượt. Anh ấy mặc áo ngoài màu xám đậm quần tây màu đen, thoạt nhìn xấp xỉ tuổi cô, nhưng mang tính cách dịu dàng giống anh trai cô, đối xử với con gái cũng rất tôn trọng.
"Có phải anh muốn nói với tôi rằng không còn cách nào với nhân vật kia không?" Cô hỏi.
"Cô ăn trước đi đã."
"Không sao, anh nói thẳng đi."
Thi Hải dần im lặng, rồi nói: "Ừ phải, tuy rằng trước đây có nói với cô rằng có thể chống đỡ kéo dài được ba bốn ngày, nhưng bên sản xuất không đi làm cũng không tiếp điện thoại của tôi, đạo diễn cũng tìm không ra, cho nên tôi cảm thấy...... Không có khả năng lắm."
Tiểu Viên rũ mắt, nước trong ly hơi nổi lên gợn sóng.
"Xin lỗi nha." Thi Hải xin lỗi.
"A," Tiểu Viên mờ mịt trong một giây: "Anh phải xin lỗi cái gì chứ? Cũng chẳng liên quan tới anh." Cô uống một ngụm nước lớn, chậm rãi tìm về độ ấm trong lòng: "Tôi mới phải cảm ơn anh đã xem trọng tôi như vậy."
Thi Hải thở ra một hơi dài, nói: "Tôi thật sự rất thích cô diễn trong phim 《 Tiểu Văn 》, còn cả trong 《 Lựa chọn 》 nữa. Cô đã đọc cuốn 《 Túy Tiêu Dao 》 của tôi chưa?"
Tiểu Viên gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra thì tôi không rành diễn cảnh tình cảm, mà trong sách của anh, nhân vật nữ hai Thánh Nữ Ma giáo này, cô ấy yêu rất thật lòng, rất cố gắng. Nói thật, tôi rất có hứng thú với nhân vật này, nhưng tôi cũng không xác định có thể diễn được tâm lý của cô ấy hay không, làm sao mà anh tin tưởng tôi đến như vậy?"
"Diễn tình cảm à?" Thi Hải nghĩ ngợi: "Quả thật là chưa từng thấy cô diễn đề tài tương tự. Nhưng mà, ôi, tôi nói thẳng với cô luôn vậy......"
"Hử?"
"Bên sản xuất và bên đầu tư tìm hai diễn viên nữ kia, diễn chỉ có cái vỏ, thật cứng đờ, tác giả như tôi xem mà không có một chút cảm giác nào cả. Đẹp thì đẹp đó, không hề có hồn ~", Thi Hải uống một ngụm rượu, lại nhìn Tiểu Viên: "Huống chi, thật ra mà nói, mấy cô ấy chẳng có đẹp như cô!"
Tiểu Viên cười khúc khích, người đàn ông này thật biết nói chuyện, không có cô gái nào sẽ không khoái chí với loại lời khen này.
"Ôi, cô chịu cười là tốt rồi," Thi Hải cũng cười cười, vừa lúc nhân viên phục vụ bưng mì Ý vẹm xanh lên cho cô. Thi Hải nhận lấy, đặt trước mặt cô: "Mau ăn đi, lót bụng một chút, bụng no rồi tâm trạng sẽ không còn kém nữa."
Tiểu Viên lại mỉm cười, thật sự cầm lấy dao nĩa ăn một chút, quả thật không tệ. Vẹm xanh rất tươi mới, nước sốt cũng được pha chế ngon miệng sạch sẽ. Cô ăn hơn phân nửa, lúc cầm dao nĩa lấy nước uống, thì trông thấy Thi Hải nhìn cô mỉm cười.
"Sao thế?"
"À, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngôi sao nữ có cách ăn uống sảng khoái như vậy, lại còn rất xinh đẹp, làm cho bụng tôi lại đói." Thi Hải cười ha ha.
Cùng một lời nói, nếu là người đàn ông khác nói ra, chắc cảm thấy hơi không đáng tin. Chẳng qua là do Thi Hải nói ra, Tiểu Viên lại cảm thấy rất chân thật và chân thành, đã lâu rồi cô không có ấn tượng như vậy với nam giới.
"Đúng rồi, hình như tôi thấy tin tức nói, một quyển sách khác của anh cũng được mua bản quyền, sắp chuyển thể thành phim đúng không?"
"Ờ phải, tất cả đều được Warner mua."
"Hình như trừ quyển đầu tiên kia của anh —— 《 Mộ hải tu chân lục 》(câu chuyện tu luyện của Mộ Hải) không chuyển thành phim sau đó, còn lại thì đều được mua rồi. Vì sao vậy?"
"À......" Không biết có phải ảo giác của Tiểu Viên hay không, cô cảm giác nét mặt Thi Hải trong nháy mắt hơi xấu hổ một chút, anh ấy khẽ đằng hắng: "Lúc viết bộ này tuổi tôi còn nhỏ, ừ, hơn nữa, dư luận......"
"Không tốt lắm sao? Không phải chứ?" Tiểu Viên nhớ rõ khu bình luận tác phẩm đầu tay của anh ấy hết sức náo nhiệt, đến bây giờ cách biệt đã gần mười năm mà vẫn sẽ còn rất nhiều bình luận mới. (*)
(*) Truyện Mộ Hải Tu Chân Lục được mô tả chi tiết hơn, cả lý do vì sao có nhiều bình luận, đều được đề cập ở truyện Xuân Hạ Thu Đông của cùng tác giả Nhất Trản Dạ Đăng.
"À cũng không phải, dư luận cũng ổn, chính là, khụ, tôi không nỡ bán thôi," Thi Hải uống rượu, đổi chủ đề: "Nhưng xin lỗi nha, dù là phim điện ảnh hay là phim truyền hình, à...... tôi đều......"
Tiểu Viên xua tay cười nói: "Không phải như anh nghĩ đâu, tôi chỉ là đơn thuần hỏi một chút." Tài nguyên phim truyền hình của cô cũng bị ngăn cấm hết rồi, huống chi là điện ảnh. Tuy rằng không phải là Đồng Hoa đầu tư, dù là giữa Warner, Đồng Hoa và Bác Nghị ba bên này cạnh tranh nhau, nhưng bên trong cũng có không ít hợp tác và ân tình lui tới. Chỉ cần Vĩ Gia Bảo không chịu nhả, hai bên kia đều sẽ cho anh ta mặt mũi.
Được, lại vòng về rồi. Ai có thể ngăn được Vĩ Gia Bảo, vẫn là chỉ có Vĩ Trang.
Cho đến nay, Hướng Tiểu Viên chưa từng thật sự yêu đương nồng nhiệt, có lẽ chẳng hề có tí khát khao nào với tình yêu. Cô không muốn trong tình yêu trộn lẫn lai tạp quá nhiều thứ, như thế thì cô sẽ cảm thấy không có cơ sở. Bản hợp đồng kia cũng không phải yêu đương, điều kiện có phong phú cũng vô dụng, cô không có một chút quyền chủ động nào, làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
Từng nhìn thấy rất nhiều tình yêu của nhiều người, không có một khuôn mẫu cố định nào. Cô tò mò, hoang mang, không biết bắt đầu từ đâu, đây lại không phải bài tập có thể đi làm, kỹ năng có thể đi học.
Nhưng Chu Ngạc Hoa đã chỉ bảo cô:
"Nếu thật sự muốn diễn cảnh tình cảm tốt, bé phải nếm thử mùi vị yêu đương trước. Biết yêu ai đó, tự nhiên sẽ diễn được."
Không biết chiêu này có ích với diễn viên khác hay không, nhưng cô biết là hữu dụng với mình, thế nhưng trước hết phải có một người như vậy......
Trước hết thì cô không chán ghét không bài xích với người đó, mùi cơ thể phải dễ ngửi, đặc biệt là với nam giới mà nói.
Tầm mắt Tiểu Viên đột nhiên rơi xuống trên người Thi Hải trước mắt, khẽ chớp mắt: "Hửm?"
Thật ra thì bề ngoài anh ấy rất tốt, đôi mắt hoa đào sâu sắc, cao lớn đẹp trai, cũng dịu dàng và săn sóc với con gái, cũng rất có tài hoa......
Thi Hải không nghe thấy cô nói chuyện, giương mắt nhìn thử, thì thấy đôi mắt sáng lóng lánh của cô nàng đối diện nhìn anh ấy.
Anh ấy cười: "Làm sao vậy"
"Không có gì," Tiểu Viên cong môi khẽ cười, dường như ánh sao tràn lan trong mắt, cười nhìn anh ấy chăm chú.
Thi Hải ngẩn ngơ, hơi đỡ không nổi ánh mắt như vậy. Làm ơn đi, anh ấy cũng là trai thẳng đó, bị cô gái xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm.
Qua vài giây, Tiểu Viên cười: "Tôi vào toilet."
Vào toilet, ở trước bồn rửa mặt, cô mở túi xách tay, lấy ra một viên nước súc miệng thạch trái cây xách tay (*). Rửa sạch trong miệng xong, lấy nước súc miệng, nhìn chính mình trong gương một lượt. Vài giây sau, môi khẽ cười, nói nhỏ với chính mình: "Thử xem nào."
(*) Hình minh họa:

Cô trở lại chỗ ngồi, phát hiện Thi Hải đã thanh toán rồi, cô bèn nói cám ơn: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, muốn ăn một chút nữa hay không?"
"Không đâu, à, Thi Hải, tôi muốn hỏi anh một vấn đề riêng tư, không biết có tiện hay không?" Tiểu Viên hỏi anh ấy.
"Không sao, cô hỏi đi."
Trong lòng Tiểu Viên hơi ngưng lại, trên mặt thì nở nụ cười: "Anh có bạn gái chưa? Nếu không có, anh cảm thấy tôi thế nào?"
- --------
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)
Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.