Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi
Chương 1298: Cũng rất sợ hãi!
Minh Châu chăm chú nhìn bà cụ.
Dù nhìn bà cụ có vẻ bình tĩnh, nhưng Minh Châu nhận ra được bà cụ rất đau lòng.
Cũng rất sợ hãi!
Bà cụ ở tuổi này vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng Lục Khiêm lại cửu tử nhất sinh trở về, sao có thể không cưng chiều được, không nghĩ đến lại suýt nữa bị người ở bên cạnh âm mưu hại chết.
Minh Châu cũng hiểu cảm giác ấy.
Vì lúc đó cô cũng rất sợ hãi.
Cả buổi tối cô đều ngồi cùng bà cụ, Lục Khiêm ở phòng sách dạy Tiểu Thước Thước học, Tiểu Lục U ngoan ngoãn ngồi trên đùi bố, thỉnh thoảng lại lắc lư một chút.
Mười giờ tối.
Bà cụ nhìn đậu rang phơi nắng của mình, rồi lại nhìn Minh Châu vẫn như cái đuôi đi sau mình, cười nói: “Cũng không sớm nữa, buổi tối con cũng không thể chui vào đắp chung chăn với mẹ chứ! Mẹ không sao, bộ xương già này còn sóng †o gió lớn nào chưa gặp qua chứ?”
Minh Châu hơi xấu hổ.
Bà cụ đuổi cô lên tầng.
Đến tầng hai, Lục Khiêm không ở trong phòng ngủ, cô thấy ông ở phòng trẻ em.
Tiểu Thước Thước đã ngủ rồi.
Lục Khiêm tựa vào đầu giường, Tiểu Lục U nằm sấp trên người ông. Cô bé tắm rửa thơm tho mặc một bộ jump hình hoa màu trắng áp sát vào người bố, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn bố.