Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
Chương 50
Trước đây Tề Khê khịt mũi coi thường hành vi sến sẩm dính lấy nhau của các cặp đôi vô cùng, nhưng bây giờ đến lượt mình, tự mình trải qua, cô mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì sự ngây thơ của bản thân trong quá khứ.
Đúng là thật sự không muốn tách ra.
Buổi tối lạnh như vậy, cô và Cố Diễn lại ngồi tạm biệt nhau trên ghế dài ven đường trong khu nhà thuê, lại có thể tạm biệt đến hơn nửa tiếng.
Dường như có chuyện nói mãi không hết, còn có những nụ hôn trao mãi không xong.
Chờ đến cuối cùng, Tề Khê đi lên tầng trong khi Cố Diễn dõi mắt nhìn theo, cô cảm thấy mình đã bị hôn đến mức hoa mắt váng đầu, thậm chí còn hơi say say.
Mà sau đó không lâu, lúc về nhà, Triệu Y Nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy ngửi khắp người Tề Khê, hơi cau mày, dáng vẻ có chút nghi ngờ: “Không phải cậu không uống rượu à? Sao lại có cảm giác cả người đều thoang thoảng mùi rượu vậy? Ngay cả lúc nói chuyện cũng hơi hơi có mùi rượu nhỉ.”
Tề Khê quả thật không uống rượu, nhưng… nhưng mà Cố Diễn có uống!
Tề Khê chột dạ nhìn Triệu Y Nhiên mấy cái, vừa gật đầu lung tung, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Cậu cầm cái gì trên tay thế?”
“Thức ăn! Nóng hổi! Vừa mới giao xong! Cậu đói không? Có muốn ăn một chút không?”
Triệu Y Nhiên còn chưa nói dứt lời, mới nói một chút mà Tề Khê đã thật sự thấy hơi đói, chắc là yêu đương tốn năng lượng quá!
Có điều, chờ mở túi đóng gói ra, bắt đầu cùng ăn với Triệu Y Nhiên thì ký ức của Tề Khê lại bị gợi lên bởi mùi vị quen thuộc ấy. Đây không phải là cơm hộp ba không(*) mà Cố Diễn mang về khi cô tới ở nhờ nhà anh lúc trước sao?
(*)Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, không có chứng chỉ chất lượng, không có nhà sản xuất và không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Quả nhiên, Tề Khê lật lên, hộp cơm mà Triệu Y Nhiên mang về cũng không có tên cửa hàng hay thông tin về thương hiệu. Nhưng mùi vị thức ăn thì vẫn có thể nói là số một giống như lần trước.
Tề Khê không phải để ý xem đồ ăn có đắt hay không, chỉ là hơi tò mò: “Cậu mua đồ ở cửa hàng thủ công nhỏ nào vậy? Mặc dù trông có vẻ không có chứng nhận an toàn thực phẩm gì gì đó, nhưng mùi vị rất tuyệt, là cửa hàng nào đó nổi tiếng trên mạng à? Cho mình tên đi, sau này, nếu hôm nào mình không muốn nấu cơm, mình cũng muốn gọi cơm hộp của nhà này!”
“Cửa hàng nổi tiếng trên mạng cái gì chứ! Đây là nhà hàng tư nhân cực kì đắt tiền và siêu khó đặt đó nhé!” Triệu Y Nhiên lắc lắc đầu, phổ cập khoa học cho Tề Khê: “Cậu thật là, cậu không lên mạng hả? Không biết nhà hàng tư nhân V-best cực kỳ khó đặt, chỉ có khách VIP mới có thể đặt trước sao?! Không chỉ khó đặt mà còn đắt nữa, đừng khinh mấy món như này, tương đương một tháng lương của bọn mình đó.”
Tề Khê trợn trừng mắt nhìn “sản phẩm ba không” trước mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi, hóa ra cơm hộp mà mình tưởng Cố Diễn tiện tay mua bừa lại có nguồn gốc kinh khủng như vậy. Tề Khê đang rất khiếp sợ, nhưng lại cảm thấy có chút rung động ngọt ngào.
Cố Diễn chưa từng nói bao giờ, anh tiện tay ném cho Tề Khê giống như một phần cơm nhà rất bình thường mà mình mang theo. Khi thấy Tề Khê khen không dứt lời, cũng ăn nhiều hơn, thậm chí sau này, những ngày cô ở nhờ, lâu lâu Cố Diễn lại mua cho cô. Tính theo mức giá một bữa cơm phải mất gần một tháng lương của Triệu Y Nhiên, vậy chẳng phải lúc mình ở nhờ nhà Cố Diễn đã tiêu hơn mười nghìn tệ của Cố Diễn rồi ư.
Tề Khê vẫn luôn cảm thấy bản thân miễn cưỡng được coi như một người giản dị gian khổ. Bây giờ không ngờ nhờ Cố Diễn mà đã sớm được nếm trải cuộc sống được nuông chiều, tiêu tiền như nước.
Trong lòng cô giống như có một con nai con đang đấu đá lung tung, thậm chí có thể cảm nhận được bốn chân của nai con đang tung tăng nhảy lên đi qua đi lại trên bãi cỏ mùa xuân.
Mà để che giấu vẻ ngượng ngùng căng thẳng một cách lộ liễu này, Tề Khê bắt đầu nói lảng sang chuyện khác theo bản năng. Cô nhìn về phía Triệu Y Nhiên: “Đắt vậy á, thế sao cậu lại nỡ mua? Không phải còn định tiết kiệm tiền để mua nhà trả góp à? Cho dù có vui vì không phải tăng ca đi nữa, thì tiêu một tháng lương chỉ để ăn một bữa khuya có phải cũng hơi hơi xa xỉ quá mức rồi không?”
Kết quả không hỏi còn tốt, Tề Khê vừa thuận miệng hỏi ra, người hơi ngượng ngùng căng thẳng và xấu hổ lại đổi thành Triệu Y Nhiên.
Cô ấy lắp bắp nói gần nói xa: “Cái này à… không phải mình mua, là có người muốn chúc mừng mình kết thúc tăng ca, cứ khư khư cố chấp đòi mua cho mình…”
Triệu Y Nhiên nói đến cái này, Tề Khê đã hiểu ra, cô ghé sát vào Triệu Y Nhiên, bật cười gian xảo: “Là cậu ấm nhà giàu chạy siêu xe quyến rũ đến mức lần trước, cậu bỏ mình ở quán bar luôn à? Thảo nào cậu lại khen người ta như vậy!”
“Cậu ấm nhà giàu cái gì chứ! Người ta có tên mà, tên là Lâm Quân Hà, mặc dù nhà anh ấy rất giàu, nhưng anh ấy lại không ỷ lại vào gia đình, xem như tự mình gây dựng sự nghiệp, tiền mua đồ ở nhà hàng tư nhân này, là tiền thưởng làm việc hiệu quả mà anh ấy tự thưởng cho mình khi hoàn thành KPI của tháng này đó.”
Lần này, Tề Khê tò mò thật, cô chống cằm: “Vậy hai người phát triển đến mức nào rồi?”
Vốn dĩ Triệu Y Nhiên không định nói, nhưng thứ nhất, e rằng vừa mới gặp mặt Lâm Quân Hà, thứ hai, cô ấy đã uống ít rượu, cảm xúc hơi bay bay, cộng thêm mối quan hệ với Tề Khê quả thật là vẫn luôn rất thân thiết, giờ phút này, gặp được câu hỏi của Tề Khê, tuy rằng Triệu Y Nhiên có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn lén chia sẻ bí mật của mình với vẻ khá là chân thành thẳng thắn: “Kỳ thật… bởi vì anh ấy theo đuổi mình rất nghiêm túc, hơn nữa, cách đối nhân xử thế cũng không có kiểu phong cách khoe mẽ của con cháu nhà giàu như bình thường, là một người rất đứng đắn, phẩm chất đạo đức, vẻ ngoài, học thức, các phương diện đều không tệ. Thế nên, mình không thể kỳ thị không cho người ta cơ hội chỉ vì người ta có tiền được đúng không? Vì vậy, một tuần trước đã xác định quan hệ người yêu, đương nhiên, bây giờ là kiểu nên làm hay không nên làm thì đều làm hết rồi.”
???
Cái gì gọi là nên làm hay không nên làm chứ?
Có lẽ Triệu Y Nhiên đã nhận ra ánh mắt ngờ vực của Tề Khê, cô ấy hơi tức, dùng một tập tài liệu trên bàn đập nhẹ vào đầu Tề Khê: “Cô tiểu thư học giỏi của tôi ơi, cậu ngốc à, nên làm hay không nên làm, chính là chuyện ấy ấy đó.”
“Chuyện gì cơ?”
Mà kể từ đó về sau, trong một số vấn đề tuân thủ luật pháp và vấn đề tranh chấp khi nghỉ việc ở Nguyên Thần, chú Đổng đều dùng lập trường của một giám đốc nhân sự có kinh nghiệm phong phú để cho Tề Khê rất nhiều lời khuyên ngoài pháp luật. Thậm chí, có đôi lúc, khi Tề Khê vẫn đang do dự trong việc giải quyết các tranh chấp lao động khác, cô còn lén hỏi thử ý kiến của chú Đổng. Lần nào chú Đổng cũng giúp hết sức, chưa từng chê Tề Khê là một luật sư tép riu.
Bình thường vào dịp lễ tết, thỉnh thoảng Tề Khê sẽ tự mình làm một ít quà thủ công, cô cũng không quên gửi một phần cho chú Đổng.
Mặc dù Cố Tuyết Hàm mới là bà chủ chính thức của cô, nhưng ở trên người những đối tác thân thiện này, Tề Khê cũng học được rất nhiều thứ.
Trong công việc, chỉ cần giữ thái độ hòa nhã, sẵn lòng học hỏi thì thật ra, ai cũng có thể trở thành thầy tốt bạn hiền của mình.
Lần này đi công tác ở Nguyên Thần, trở thành người hỗ trợ giúp đỡ chú Đổng giải quyết tranh chấp lao động, Tề Khê thật sự rất vui lòng.
- -------------------
Đúng là thật sự không muốn tách ra.
Buổi tối lạnh như vậy, cô và Cố Diễn lại ngồi tạm biệt nhau trên ghế dài ven đường trong khu nhà thuê, lại có thể tạm biệt đến hơn nửa tiếng.
Dường như có chuyện nói mãi không hết, còn có những nụ hôn trao mãi không xong.
Chờ đến cuối cùng, Tề Khê đi lên tầng trong khi Cố Diễn dõi mắt nhìn theo, cô cảm thấy mình đã bị hôn đến mức hoa mắt váng đầu, thậm chí còn hơi say say.
Mà sau đó không lâu, lúc về nhà, Triệu Y Nhiên cũng nghĩ như vậy, cô ấy ngửi khắp người Tề Khê, hơi cau mày, dáng vẻ có chút nghi ngờ: “Không phải cậu không uống rượu à? Sao lại có cảm giác cả người đều thoang thoảng mùi rượu vậy? Ngay cả lúc nói chuyện cũng hơi hơi có mùi rượu nhỉ.”
Tề Khê quả thật không uống rượu, nhưng… nhưng mà Cố Diễn có uống!
Tề Khê chột dạ nhìn Triệu Y Nhiên mấy cái, vừa gật đầu lung tung, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Cậu cầm cái gì trên tay thế?”
“Thức ăn! Nóng hổi! Vừa mới giao xong! Cậu đói không? Có muốn ăn một chút không?”
Triệu Y Nhiên còn chưa nói dứt lời, mới nói một chút mà Tề Khê đã thật sự thấy hơi đói, chắc là yêu đương tốn năng lượng quá!
Có điều, chờ mở túi đóng gói ra, bắt đầu cùng ăn với Triệu Y Nhiên thì ký ức của Tề Khê lại bị gợi lên bởi mùi vị quen thuộc ấy. Đây không phải là cơm hộp ba không(*) mà Cố Diễn mang về khi cô tới ở nhờ nhà anh lúc trước sao?
(*)Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, không có chứng chỉ chất lượng, không có nhà sản xuất và không rõ nguồn gốc xuất xứ.
Quả nhiên, Tề Khê lật lên, hộp cơm mà Triệu Y Nhiên mang về cũng không có tên cửa hàng hay thông tin về thương hiệu. Nhưng mùi vị thức ăn thì vẫn có thể nói là số một giống như lần trước.
Tề Khê không phải để ý xem đồ ăn có đắt hay không, chỉ là hơi tò mò: “Cậu mua đồ ở cửa hàng thủ công nhỏ nào vậy? Mặc dù trông có vẻ không có chứng nhận an toàn thực phẩm gì gì đó, nhưng mùi vị rất tuyệt, là cửa hàng nào đó nổi tiếng trên mạng à? Cho mình tên đi, sau này, nếu hôm nào mình không muốn nấu cơm, mình cũng muốn gọi cơm hộp của nhà này!”
“Cửa hàng nổi tiếng trên mạng cái gì chứ! Đây là nhà hàng tư nhân cực kì đắt tiền và siêu khó đặt đó nhé!” Triệu Y Nhiên lắc lắc đầu, phổ cập khoa học cho Tề Khê: “Cậu thật là, cậu không lên mạng hả? Không biết nhà hàng tư nhân V-best cực kỳ khó đặt, chỉ có khách VIP mới có thể đặt trước sao?! Không chỉ khó đặt mà còn đắt nữa, đừng khinh mấy món như này, tương đương một tháng lương của bọn mình đó.”
Tề Khê trợn trừng mắt nhìn “sản phẩm ba không” trước mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi, hóa ra cơm hộp mà mình tưởng Cố Diễn tiện tay mua bừa lại có nguồn gốc kinh khủng như vậy. Tề Khê đang rất khiếp sợ, nhưng lại cảm thấy có chút rung động ngọt ngào.
Cố Diễn chưa từng nói bao giờ, anh tiện tay ném cho Tề Khê giống như một phần cơm nhà rất bình thường mà mình mang theo. Khi thấy Tề Khê khen không dứt lời, cũng ăn nhiều hơn, thậm chí sau này, những ngày cô ở nhờ, lâu lâu Cố Diễn lại mua cho cô. Tính theo mức giá một bữa cơm phải mất gần một tháng lương của Triệu Y Nhiên, vậy chẳng phải lúc mình ở nhờ nhà Cố Diễn đã tiêu hơn mười nghìn tệ của Cố Diễn rồi ư.
Tề Khê vẫn luôn cảm thấy bản thân miễn cưỡng được coi như một người giản dị gian khổ. Bây giờ không ngờ nhờ Cố Diễn mà đã sớm được nếm trải cuộc sống được nuông chiều, tiêu tiền như nước.
Trong lòng cô giống như có một con nai con đang đấu đá lung tung, thậm chí có thể cảm nhận được bốn chân của nai con đang tung tăng nhảy lên đi qua đi lại trên bãi cỏ mùa xuân.
Mà để che giấu vẻ ngượng ngùng căng thẳng một cách lộ liễu này, Tề Khê bắt đầu nói lảng sang chuyện khác theo bản năng. Cô nhìn về phía Triệu Y Nhiên: “Đắt vậy á, thế sao cậu lại nỡ mua? Không phải còn định tiết kiệm tiền để mua nhà trả góp à? Cho dù có vui vì không phải tăng ca đi nữa, thì tiêu một tháng lương chỉ để ăn một bữa khuya có phải cũng hơi hơi xa xỉ quá mức rồi không?”
Kết quả không hỏi còn tốt, Tề Khê vừa thuận miệng hỏi ra, người hơi ngượng ngùng căng thẳng và xấu hổ lại đổi thành Triệu Y Nhiên.
Cô ấy lắp bắp nói gần nói xa: “Cái này à… không phải mình mua, là có người muốn chúc mừng mình kết thúc tăng ca, cứ khư khư cố chấp đòi mua cho mình…”
Triệu Y Nhiên nói đến cái này, Tề Khê đã hiểu ra, cô ghé sát vào Triệu Y Nhiên, bật cười gian xảo: “Là cậu ấm nhà giàu chạy siêu xe quyến rũ đến mức lần trước, cậu bỏ mình ở quán bar luôn à? Thảo nào cậu lại khen người ta như vậy!”
“Cậu ấm nhà giàu cái gì chứ! Người ta có tên mà, tên là Lâm Quân Hà, mặc dù nhà anh ấy rất giàu, nhưng anh ấy lại không ỷ lại vào gia đình, xem như tự mình gây dựng sự nghiệp, tiền mua đồ ở nhà hàng tư nhân này, là tiền thưởng làm việc hiệu quả mà anh ấy tự thưởng cho mình khi hoàn thành KPI của tháng này đó.”
Lần này, Tề Khê tò mò thật, cô chống cằm: “Vậy hai người phát triển đến mức nào rồi?”
Vốn dĩ Triệu Y Nhiên không định nói, nhưng thứ nhất, e rằng vừa mới gặp mặt Lâm Quân Hà, thứ hai, cô ấy đã uống ít rượu, cảm xúc hơi bay bay, cộng thêm mối quan hệ với Tề Khê quả thật là vẫn luôn rất thân thiết, giờ phút này, gặp được câu hỏi của Tề Khê, tuy rằng Triệu Y Nhiên có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn lén chia sẻ bí mật của mình với vẻ khá là chân thành thẳng thắn: “Kỳ thật… bởi vì anh ấy theo đuổi mình rất nghiêm túc, hơn nữa, cách đối nhân xử thế cũng không có kiểu phong cách khoe mẽ của con cháu nhà giàu như bình thường, là một người rất đứng đắn, phẩm chất đạo đức, vẻ ngoài, học thức, các phương diện đều không tệ. Thế nên, mình không thể kỳ thị không cho người ta cơ hội chỉ vì người ta có tiền được đúng không? Vì vậy, một tuần trước đã xác định quan hệ người yêu, đương nhiên, bây giờ là kiểu nên làm hay không nên làm thì đều làm hết rồi.”
???
Cái gì gọi là nên làm hay không nên làm chứ?
Có lẽ Triệu Y Nhiên đã nhận ra ánh mắt ngờ vực của Tề Khê, cô ấy hơi tức, dùng một tập tài liệu trên bàn đập nhẹ vào đầu Tề Khê: “Cô tiểu thư học giỏi của tôi ơi, cậu ngốc à, nên làm hay không nên làm, chính là chuyện ấy ấy đó.”
“Chuyện gì cơ?”
Mà kể từ đó về sau, trong một số vấn đề tuân thủ luật pháp và vấn đề tranh chấp khi nghỉ việc ở Nguyên Thần, chú Đổng đều dùng lập trường của một giám đốc nhân sự có kinh nghiệm phong phú để cho Tề Khê rất nhiều lời khuyên ngoài pháp luật. Thậm chí, có đôi lúc, khi Tề Khê vẫn đang do dự trong việc giải quyết các tranh chấp lao động khác, cô còn lén hỏi thử ý kiến của chú Đổng. Lần nào chú Đổng cũng giúp hết sức, chưa từng chê Tề Khê là một luật sư tép riu.
Bình thường vào dịp lễ tết, thỉnh thoảng Tề Khê sẽ tự mình làm một ít quà thủ công, cô cũng không quên gửi một phần cho chú Đổng.
Mặc dù Cố Tuyết Hàm mới là bà chủ chính thức của cô, nhưng ở trên người những đối tác thân thiện này, Tề Khê cũng học được rất nhiều thứ.
Trong công việc, chỉ cần giữ thái độ hòa nhã, sẵn lòng học hỏi thì thật ra, ai cũng có thể trở thành thầy tốt bạn hiền của mình.
Lần này đi công tác ở Nguyên Thần, trở thành người hỗ trợ giúp đỡ chú Đổng giải quyết tranh chấp lao động, Tề Khê thật sự rất vui lòng.
- -------------------