Ám Hiệu Tình Đầu

Chương 27

Ngữ khí này thế nào lọt vào tai lại thành rất đáng thương?

Toàn thân Thịnh Ly mềm nhũn trong vòng tay của anh. Bờ môi tê dại, hít thở không thông. Rõ ràng cô mới là người thảm hơn đó có được không? Có điều, cách thể hiện sự yếu thế của Dư Trì rất thoả mãn tâm tình khi yêu của Thịnh Ly. Vừa là sói vừa là em trai nhỏ, ai mà không muốn yêu thương cơ chứ?

Cô ngẩng đầu ôm mặt anh, cười đến ôn nhu: "Không tin tưởng em đến thế sao?"


"Đừng có mà vu oan, em đã ngủ với anh đâu? Em chỉ mới sờ cơ bụng, hôn anh vài lần mà thôi."

Tất Thịnh Ly ướt sũng, bàn chân lạnh lẽo không thoải mái. Cô vòng tay qua cổ, giẫm lên mu bàn chân của anh, đến sát bên môi đe doạ: "Lần sau còn không tin chân tình của chị gái đây, em liền trực tiếp lôi anh lên giường ngủ cùng."

Dư Trì: "............."

Thịnh Ly vẫn chưa thấy đủ phấn khích, vì thế khẽ hỏi: "Mua bao chưa?"

Dư Trì: ".............."

Cô rất nhẹ, cân nặng bình thường là 45kg, cả người đứng trên chân anh hoàn toàn không có bao nhiêu áp lực. Anh đưa tay qua vòng eo thon gầy của cô, cúi đầu dùng ánh mắt sâu thẳm đối diện.

Mí mắt anh hơi mỏng, thường ngày không bộc lộ biểu hiện gì nhìn sẽ rất lạnh lùng. Nhưng anh lại là một diễn viên trời sinh, mà một người diễn viên quan trọng nhất là ánh mắt biết nói, bởi vì mọi thứ tình cảm đều trực tiếp biểu hiện ở trong đôi mắt.


"Đừng cử động." Anh nắm lấy mắt cá chân, đem chiếc tất còn lại cởi ra.

Bàn chân trắng nõn sơn màu đỏ, thậm chí đến gót chân cũng mềm mại hồng hào. Dư Trì tay ôm đôi chân của cô vào trong áo phông. Thịnh Ly cong chân, đỏ mặt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của anh: "Lần đầu tiên có người tự dùng quần áo của mình lau chân cho em, Dư Tiểu Trì, anh có phải rất yêu em? Nói thật đi, anh từ sớm đã yêu em nhưng ngoài mặt giả bộ thôi phải không?"